Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 896: Một cục đá ném trúng mấy con chim?03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Dung Hoa tức giận đến nỗi giọng nói bắt đầu trở nên sắc nhọn,“Tĩnh dưỡng? Cái gì tĩnh dưỡng? Ta rõ ràng nghe nói Tô Mạt cũng đến đây, nàng ta được vào thăm, ta sao lại không thể, sao có thể kỳ thị người khác vậy hả? Hơn nữa, xe ngựa của nàng ta ngươi làm sai người tháo ngựa ra, dẫn ngựa đi chăm sóc, vì sao xe của ta vẫn đang chờ ở bên ngoài? Ngươi cẩn thận nịnh bợ sai đối tượng a. Đến lúc đó Tô Mạt ngay cả cửa Vương phủ cũng vào không được, đừng nói là làm vương phi, cho dù là làm thiếp nàng ta cũng làm không nổi a.”Hầu Anh Hoa sau ót vã mồ hôi chảy ròng ròng,“Tống tiểu thư xin nói nhỏ chút, đừng để cho người khác nghe thấy.”Tuy rằng nơi này cách xa sân viện rất nhiều, nhưng không dám bảo đảm Tô tiểu thư cùng vương gia sẽ không nghe thấy, nếu nghe được sẽ rất phiền toái a.Tống Dung Hoa cả giận nói:“Ta sợ cái gì?”Tống Ngũ công tử lên tiếng khuyên nàng, kết quả còn chưa nói được câu nào, Tống Dung Hoa hừ nói:“Ngươi câm miệng, cho ngươi đến hỗ trợ, kết quả ngươi ngay cả một câu nói cũng không há miệng ra. Đứng nhìn ta bị người khác khi dễ, cũng không quản!”Tống Ngũ thấy tiểu muội điêu ngoa tùy hứng, đấu đá bừa bãi, tính cách không biết suy nghĩ đến ngay cả suy nghĩ liều chết cũng có luôn.Hôm nay mục đích chân chính không phải tới thăm hắn, mà là muốn nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn có phải thật sự bị ngã gãy chân hay không, để về nhà nói cho phụ thân nghe.Cái chân này của Hoàng Phủ Cẩn, có quan hệ trọng đại, không thể qua loa.Nhưng nha đầu bốc đồng này, một khi có liên quan đến Hoàng Phủ Cẩn, là bắt đầu mất đi lý trí, nhất là thời điểm còn có Tô Mạt, cái gì cũng quên hết.Chẳng lẽ lần giáo huấn đó ở buổi cung yến tại Tuyên Hòa Điện lúc tết, còn chưa đủ sao?Kim Kết theo khóa viện đi ra, thấy Tô Mạt tránh ở nơi đó liền đi qua, Tô Mạt vội xua tay với Kim Kết, còn ra hiệu cho nàng đóng cửa lại, miễn để đám người Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy.Thanh âm Tống Dung Hoa thật sự quá lớn, nếu Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy, vậy kế hoạch của nàng không phải sẽ bị hủy sao?Tô Mạt từ lúc bắt đầu nghe thấy giọng nói của Tống Dung Hoa, trong đầu đã vạch sẵn kế hoạch.Kim Kết đi theo nàng cũng đã trải qua huấn luyện, hiểu được thủ ngữ, lập tức đi như chạy vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.Dù sao vương gia bọn họ đang nói chuyện ở phòng phía Đông, nơi này có đóng cửa lại bọn họ cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại còn yên tĩnh hơn.Hoàng Phủ Giới vẫn khuyên Hoàng Phủ Cẩn mau chóng bôi thuốc, Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Cẩn tán gẫu chút chuyện triều đình không quan trọng gì mấy, sau đó đổi đề tài, nói đến chuyện hoàng đế nổi giận, chuyện Để Tư Uy bị bắt giam.“Nhị ca, ngươi cảm thấy lần này đi tiêu diệt đám thổ phỉ có thể thành công không?”

Tống Dung Hoa tức giận đến nỗi giọng nói bắt đầu trở nên sắc nhọn,“Tĩnh dưỡng? Cái gì tĩnh
dưỡng? Ta rõ ràng nghe nói Tô Mạt cũng đến đây, nàng ta được vào thăm,
ta sao lại không thể, sao có thể kỳ thị người khác vậy hả? Hơn nữa, xe
ngựa của nàng ta ngươi làm sai người tháo ngựa ra, dẫn ngựa đi chăm sóc, vì sao xe của ta vẫn đang chờ ở bên ngoài? Ngươi cẩn thận nịnh bợ sai
đối tượng a. Đến lúc đó Tô Mạt ngay cả cửa Vương phủ cũng vào không
được, đừng nói là làm vương phi, cho dù là làm thiếp nàng ta cũng làm
không nổi a.”

Hầu Anh Hoa sau ót vã mồ hôi chảy ròng ròng,“Tống tiểu thư xin nói nhỏ chút, đừng để cho người khác nghe thấy.”

Tuy rằng nơi này cách xa sân viện rất nhiều, nhưng không dám bảo đảm Tô
tiểu thư cùng vương gia sẽ không nghe thấy, nếu nghe được sẽ rất phiền
toái a.

Tống Dung Hoa cả giận nói:“Ta sợ cái gì?”

Tống Ngũ công tử lên tiếng khuyên nàng, kết quả còn chưa nói được câu nào, Tống
Dung Hoa hừ nói:“Ngươi câm miệng, cho ngươi đến hỗ trợ, kết quả ngươi
ngay cả một câu nói cũng không há miệng ra. Đứng nhìn ta bị người khác
khi dễ, cũng không quản!”

Tống Ngũ thấy tiểu muội điêu ngoa tùy
hứng, đấu đá bừa bãi, tính cách không biết suy nghĩ đến ngay cả suy nghĩ liều chết cũng có luôn.

Hôm nay mục đích chân chính không phải
tới thăm hắn, mà là muốn nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn có phải thật sự bị ngã
gãy chân hay không, để về nhà nói cho phụ thân nghe.

Cái chân này của Hoàng Phủ Cẩn, có quan hệ trọng đại, không thể qua loa.

Nhưng nha đầu bốc đồng này, một khi có liên quan đến Hoàng Phủ Cẩn, là bắt
đầu mất đi lý trí, nhất là thời điểm còn có Tô Mạt, cái gì cũng quên
hết.

Chẳng lẽ lần giáo huấn đó ở buổi cung yến tại Tuyên Hòa Điện lúc tết, còn chưa đủ sao?

Kim Kết theo khóa viện đi ra, thấy Tô Mạt tránh ở nơi đó liền đi qua, Tô
Mạt vội xua tay với Kim Kết, còn ra hiệu cho nàng đóng cửa lại, miễn để
đám người Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy.

Thanh âm Tống Dung Hoa thật sự quá lớn, nếu Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy, vậy kế hoạch của nàng không phải sẽ bị hủy sao?

Tô Mạt từ lúc bắt đầu nghe thấy giọng nói của Tống Dung Hoa, trong đầu đã vạch sẵn kế hoạch.

Kim Kết đi theo nàng cũng đã trải qua huấn luyện, hiểu được thủ ngữ, lập
tức đi như chạy vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Dù sao
vương gia bọn họ đang nói chuyện ở phòng phía Đông, nơi này có đóng cửa
lại bọn họ cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại còn yên tĩnh hơn.

Hoàng Phủ Giới vẫn khuyên Hoàng Phủ Cẩn mau chóng bôi thuốc, Hoàng Phủ Giác
cùng Hoàng Phủ Cẩn tán gẫu chút chuyện triều đình không quan trọng gì
mấy, sau đó đổi đề tài, nói đến chuyện hoàng đế nổi giận, chuyện Để Tư
Uy bị bắt giam.

“Nhị ca, ngươi cảm thấy lần này đi tiêu diệt đám thổ phỉ có thể thành công không?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Dung Hoa tức giận đến nỗi giọng nói bắt đầu trở nên sắc nhọn,“Tĩnh dưỡng? Cái gì tĩnh dưỡng? Ta rõ ràng nghe nói Tô Mạt cũng đến đây, nàng ta được vào thăm, ta sao lại không thể, sao có thể kỳ thị người khác vậy hả? Hơn nữa, xe ngựa của nàng ta ngươi làm sai người tháo ngựa ra, dẫn ngựa đi chăm sóc, vì sao xe của ta vẫn đang chờ ở bên ngoài? Ngươi cẩn thận nịnh bợ sai đối tượng a. Đến lúc đó Tô Mạt ngay cả cửa Vương phủ cũng vào không được, đừng nói là làm vương phi, cho dù là làm thiếp nàng ta cũng làm không nổi a.”Hầu Anh Hoa sau ót vã mồ hôi chảy ròng ròng,“Tống tiểu thư xin nói nhỏ chút, đừng để cho người khác nghe thấy.”Tuy rằng nơi này cách xa sân viện rất nhiều, nhưng không dám bảo đảm Tô tiểu thư cùng vương gia sẽ không nghe thấy, nếu nghe được sẽ rất phiền toái a.Tống Dung Hoa cả giận nói:“Ta sợ cái gì?”Tống Ngũ công tử lên tiếng khuyên nàng, kết quả còn chưa nói được câu nào, Tống Dung Hoa hừ nói:“Ngươi câm miệng, cho ngươi đến hỗ trợ, kết quả ngươi ngay cả một câu nói cũng không há miệng ra. Đứng nhìn ta bị người khác khi dễ, cũng không quản!”Tống Ngũ thấy tiểu muội điêu ngoa tùy hứng, đấu đá bừa bãi, tính cách không biết suy nghĩ đến ngay cả suy nghĩ liều chết cũng có luôn.Hôm nay mục đích chân chính không phải tới thăm hắn, mà là muốn nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn có phải thật sự bị ngã gãy chân hay không, để về nhà nói cho phụ thân nghe.Cái chân này của Hoàng Phủ Cẩn, có quan hệ trọng đại, không thể qua loa.Nhưng nha đầu bốc đồng này, một khi có liên quan đến Hoàng Phủ Cẩn, là bắt đầu mất đi lý trí, nhất là thời điểm còn có Tô Mạt, cái gì cũng quên hết.Chẳng lẽ lần giáo huấn đó ở buổi cung yến tại Tuyên Hòa Điện lúc tết, còn chưa đủ sao?Kim Kết theo khóa viện đi ra, thấy Tô Mạt tránh ở nơi đó liền đi qua, Tô Mạt vội xua tay với Kim Kết, còn ra hiệu cho nàng đóng cửa lại, miễn để đám người Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy.Thanh âm Tống Dung Hoa thật sự quá lớn, nếu Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy, vậy kế hoạch của nàng không phải sẽ bị hủy sao?Tô Mạt từ lúc bắt đầu nghe thấy giọng nói của Tống Dung Hoa, trong đầu đã vạch sẵn kế hoạch.Kim Kết đi theo nàng cũng đã trải qua huấn luyện, hiểu được thủ ngữ, lập tức đi như chạy vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.Dù sao vương gia bọn họ đang nói chuyện ở phòng phía Đông, nơi này có đóng cửa lại bọn họ cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại còn yên tĩnh hơn.Hoàng Phủ Giới vẫn khuyên Hoàng Phủ Cẩn mau chóng bôi thuốc, Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Cẩn tán gẫu chút chuyện triều đình không quan trọng gì mấy, sau đó đổi đề tài, nói đến chuyện hoàng đế nổi giận, chuyện Để Tư Uy bị bắt giam.“Nhị ca, ngươi cảm thấy lần này đi tiêu diệt đám thổ phỉ có thể thành công không?”

Chương 896: Một cục đá ném trúng mấy con chim?03