Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 904: Đối đãi tình địch cần phải có thế mạnh như chẻ tre 4

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giác liền đứng ở ngoài cửa sổ phơi nắng, sau đó đứng cách cửa sổ nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, xem ra diễm phúc này cũng không dễ tiêu hóa a.”Mỗi lần phụ hoàng ban mỹ nhân cho nhị ca, cũng không ban cho tam ca và hắn, bọn họ tuy rằng không nhất thiết cần đám nữ nhân đó, nhưng là luôn cảm thấy có chút không thoải mái.Chuyện này xem ra, ngược lại là chuyện tốt.Đuôi lông mày Hoàng Phủ Cẩn nổi lên một tia lãnh ý, thản nhiên nói:“Ngũ đệ nếu thích, nhị ca đều có thể tặng cho ngươi, thấy sao?”Hoàng Phủ Giác vội cười cự tuyệt,“Các nàng đi theo nhị ca một Tề vương anh tuấn xuất thần, làm sao còn để ý ta chứ, vẫn là nhị ca tự giữ đi.”Hậu viện phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, người người đều hô cầu vương gia cứu mạng, Hoàng Phủ Cẩn cố ý không biểu lộ ra mặt, trên mặt chir là biểu cảm lành lạnh.Hoàng Phủ Giác thở dài,“Làm đệ đệ nên thay nhị ca chia sẻ, vẫn để ta làm kẻ ác cho.”Nghĩ nhị ca trước đây cũng không hay trò chuyện cùng các huynh đệ, lúc nhỏ như thế, lớn lên càng như thế.Hắn có suy nghĩ muốn nói, nhưng nhị ca mỗi lần đều lạnh như băng, hắn cũng coi như bị nghẹn họng, sau đó liền càng ít nói hơn.Hiện tại bởi vì Tô Mạt, tình huống có chút cải thiện, ít nhất hôm nay, huynh đệ hai người bọn họ còn nói được không ít chuyện.Coi như là “Xưa nay chưa từng có” rồi.Hoàng Phủ Giác một đường đi vào hậu viện, thấy Tô Mạt đang khuyên Tống Dung Hoa,“Tống tiểu thư nên có chừng có mực thôi, giáo huấn các nàng một chút là được rồi. Vương phủ lớn như vậy, nói không chừng vương gia viện khác, phái người đi tìm xem sao.”Hoàng Phủ Giác ấn thái dương, thật đúng là đắc tội ai cũng đừng nên đắc tội nàng a.Ở dưới ánh dương quang ấm áp mùa xuân, nàng tóc đen như mun, dung mạo như hoa, nhìn dưới góc độ nào cũng rất mềm mại đáng yêu, giống một chú mèo con không có tâm cơ không có móng sắc.Hoàng Phủ Giác âm thầm thở dài, phi thân tiến lên bắt lấy roi của Tống Dung Hoa, trầm giọng nói:“Tống tiểu thư, đủ rồi.”Tống Dung Hoa vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Giác, vội hỏi nói:“Cẩn ca ca đâu?”Hoàng Phủ Giác nhướng mày, chỉ chỉ gian chính phòng kia.Tô Mạt nhảy dựng lên:“Cái gì? Hắn ở ngay tại nơi đó? Ta rõ ràng có hỏi qua các nàng ấy, các nàng đều nói không có ở đó.”Tống Dung Hoa thở phì phì nói:“Các nàng ta lừa ngươi, ngươi đồ ngu ngốc này.”Tô Mạt cười cười.Đám cơ thiếp lập tức phủ phục về phía trước,“Cầu điện hạ làm chủ cho chúng nô tỳ, Tống tiểu thư giống hung thần ác sát, vừa lại đây liền vung roi quật chúng ta, quả thực...... Quả thực là......”

Hoàng Phủ Giác liền
đứng ở ngoài cửa sổ phơi nắng, sau đó đứng cách cửa sổ nói chuyện với
Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, xem ra diễm phúc này cũng không dễ tiêu hóa a.”

Mỗi lần phụ hoàng ban mỹ nhân cho nhị ca, cũng không ban cho tam ca và hắn, bọn họ tuy rằng không nhất thiết cần đám nữ nhân đó, nhưng là luôn cảm
thấy có chút không thoải mái.

Chuyện này xem ra, ngược lại là chuyện tốt.

Đuôi lông mày Hoàng Phủ Cẩn nổi lên một tia lãnh ý, thản nhiên nói:“Ngũ đệ
nếu thích, nhị ca đều có thể tặng cho ngươi, thấy sao?”

Hoàng Phủ Giác vội cười cự tuyệt,“Các nàng đi theo nhị ca một Tề vương anh tuấn
xuất thần, làm sao còn để ý ta chứ, vẫn là nhị ca tự giữ đi.”

Hậu viện phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, người người đều hô cầu
vương gia cứu mạng, Hoàng Phủ Cẩn cố ý không biểu lộ ra mặt, trên mặt
chir là biểu cảm lành lạnh.

Hoàng Phủ Giác thở dài,“Làm đệ đệ nên thay nhị ca chia sẻ, vẫn để ta làm kẻ ác cho.”

Nghĩ nhị ca trước đây cũng không hay trò chuyện cùng các huynh đệ, lúc nhỏ như thế, lớn lên càng như thế.

Hắn có suy nghĩ muốn nói, nhưng nhị ca mỗi lần đều lạnh như băng, hắn cũng coi như bị nghẹn họng, sau đó liền càng ít nói hơn.

Hiện tại bởi vì Tô Mạt, tình huống có chút cải thiện, ít nhất hôm nay, huynh đệ hai người bọn họ còn nói được không ít chuyện.

Coi như là “Xưa nay chưa từng có” rồi.

Hoàng Phủ Giác một đường đi vào hậu viện, thấy Tô Mạt đang khuyên Tống Dung
Hoa,“Tống tiểu thư nên có chừng có mực thôi, giáo huấn các nàng một chút là được rồi. Vương phủ lớn như vậy, nói không chừng vương gia viện
khác, phái người đi tìm xem sao.”

Hoàng Phủ Giác ấn thái dương, thật đúng là đắc tội ai cũng đừng nên đắc tội nàng a.

Ở dưới ánh dương quang ấm áp mùa xuân, nàng tóc đen như mun, dung mạo như hoa, nhìn dưới góc độ nào cũng rất mềm mại đáng yêu, giống một chú mèo
con không có tâm cơ không có móng sắc.

Hoàng Phủ Giác âm thầm thở dài, phi thân tiến lên bắt lấy roi của Tống Dung Hoa, trầm giọng nói:“Tống tiểu thư, đủ rồi.”

Tống Dung Hoa vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Giác, vội hỏi nói:“Cẩn ca ca đâu?”

Hoàng Phủ Giác nhướng mày, chỉ chỉ gian chính phòng kia.

Tô Mạt nhảy dựng lên:“Cái gì? Hắn ở ngay tại nơi đó? Ta rõ ràng có hỏi qua các nàng ấy, các nàng đều nói không có ở đó.”

Tống Dung Hoa thở phì phì nói:“Các nàng ta lừa ngươi, ngươi đồ ngu ngốc này.”

Tô Mạt cười cười.

Đám cơ thiếp lập tức phủ phục về phía trước,“Cầu điện hạ làm chủ cho chúng
nô tỳ, Tống tiểu thư giống hung thần ác sát, vừa lại đây liền vung roi
quật chúng ta, quả thực...... Quả thực là......”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giác liền đứng ở ngoài cửa sổ phơi nắng, sau đó đứng cách cửa sổ nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, xem ra diễm phúc này cũng không dễ tiêu hóa a.”Mỗi lần phụ hoàng ban mỹ nhân cho nhị ca, cũng không ban cho tam ca và hắn, bọn họ tuy rằng không nhất thiết cần đám nữ nhân đó, nhưng là luôn cảm thấy có chút không thoải mái.Chuyện này xem ra, ngược lại là chuyện tốt.Đuôi lông mày Hoàng Phủ Cẩn nổi lên một tia lãnh ý, thản nhiên nói:“Ngũ đệ nếu thích, nhị ca đều có thể tặng cho ngươi, thấy sao?”Hoàng Phủ Giác vội cười cự tuyệt,“Các nàng đi theo nhị ca một Tề vương anh tuấn xuất thần, làm sao còn để ý ta chứ, vẫn là nhị ca tự giữ đi.”Hậu viện phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, người người đều hô cầu vương gia cứu mạng, Hoàng Phủ Cẩn cố ý không biểu lộ ra mặt, trên mặt chir là biểu cảm lành lạnh.Hoàng Phủ Giác thở dài,“Làm đệ đệ nên thay nhị ca chia sẻ, vẫn để ta làm kẻ ác cho.”Nghĩ nhị ca trước đây cũng không hay trò chuyện cùng các huynh đệ, lúc nhỏ như thế, lớn lên càng như thế.Hắn có suy nghĩ muốn nói, nhưng nhị ca mỗi lần đều lạnh như băng, hắn cũng coi như bị nghẹn họng, sau đó liền càng ít nói hơn.Hiện tại bởi vì Tô Mạt, tình huống có chút cải thiện, ít nhất hôm nay, huynh đệ hai người bọn họ còn nói được không ít chuyện.Coi như là “Xưa nay chưa từng có” rồi.Hoàng Phủ Giác một đường đi vào hậu viện, thấy Tô Mạt đang khuyên Tống Dung Hoa,“Tống tiểu thư nên có chừng có mực thôi, giáo huấn các nàng một chút là được rồi. Vương phủ lớn như vậy, nói không chừng vương gia viện khác, phái người đi tìm xem sao.”Hoàng Phủ Giác ấn thái dương, thật đúng là đắc tội ai cũng đừng nên đắc tội nàng a.Ở dưới ánh dương quang ấm áp mùa xuân, nàng tóc đen như mun, dung mạo như hoa, nhìn dưới góc độ nào cũng rất mềm mại đáng yêu, giống một chú mèo con không có tâm cơ không có móng sắc.Hoàng Phủ Giác âm thầm thở dài, phi thân tiến lên bắt lấy roi của Tống Dung Hoa, trầm giọng nói:“Tống tiểu thư, đủ rồi.”Tống Dung Hoa vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Giác, vội hỏi nói:“Cẩn ca ca đâu?”Hoàng Phủ Giác nhướng mày, chỉ chỉ gian chính phòng kia.Tô Mạt nhảy dựng lên:“Cái gì? Hắn ở ngay tại nơi đó? Ta rõ ràng có hỏi qua các nàng ấy, các nàng đều nói không có ở đó.”Tống Dung Hoa thở phì phì nói:“Các nàng ta lừa ngươi, ngươi đồ ngu ngốc này.”Tô Mạt cười cười.Đám cơ thiếp lập tức phủ phục về phía trước,“Cầu điện hạ làm chủ cho chúng nô tỳ, Tống tiểu thư giống hung thần ác sát, vừa lại đây liền vung roi quật chúng ta, quả thực...... Quả thực là......”

Chương 904: Đối đãi tình địch cần phải có thế mạnh như chẻ tre 4