Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 909: Một kiểu săn sóc ôn nhu 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn nhìn như kiểu đang ghé trên vai Tô Mạt, thực tế chỉ là thân mật ôm lấy nàng, thể trọng vẫn là do chính mình chống đỡ.Tô Mạt trách móc trừng hắn, cũng không quản người khác, đi theo hắn vào trong nhà bôi thuốc, ở đây có loại cồn do nàng đặc chế.Gã sai vặt vội đem cái hòm thuốc lại đây, Tô Mạt kéo quần áo của Hoàng Phủ Cẩn xuống, miệng vết thương cũng không sâu, máu cũng đã ngừng chảy.Nàng sát trùng vết thương, lại bôi thuốc lên, sau đó lấy băng gạc sạch sẽ băng lại.Hắn ghé lỗ tai nàng cười khẽ:“Không sao đâu.”Tô Mạt vẫn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhéo trên cánh tay hắn một cái.Chỉ là hắn là dân tập võ, tuy rằng dáng người cân xứng, không có lồ lộ ra cơ bắp nào, nhưng da dẻ vẫn săn chắc, nàng nhéo hắn một cái chỉ như vuốt nhẹ hắn một cái.Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười,“Mạt nhi, ta có thể lý giải nàng đang đùa giỡn ta sao?”Hai má Tô Mạt đỏ lên, nguýt hắn, một đại nam nhân sinh ra có vẻ ngoài trắng trẻo tinh tế như vậy làm gì hả?Nhìn thấy là nghĩ ngay đến thịt Đường Tăng, muốn nấu ăn a!Bên kia Tống Minh Dương đã sai người dẫn theo Tống Dung Hoa về, hắn thì cùng thái tử tiến vào phòng hỏi thương thế của Hoàng Phủ Cẩn ra sao.Chỉ thấy sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc, vẻ mặt lộ ra biểu tình thống khổ, lại liên tưởng đến chân của hắn, trong lòng bông nhiên thấy trầm xuống.Khuôn mặt Tô Mạt nhỏ nhắn nhăn thành đống, chính là không để ý tới bọn họ.Tống Minh Dương tưởng nàng chung quy vẫn là tiểu hài tử, sẽ giận chó đánh mèo.Hắn vội vã thay Tống Dung Hoa bồi tội, nói rằng khi trở về sẽ bẩm báo phụ thân giáo huấn nàng ấy, kêu Tống dung Hoa ngày khác tự mình đến bồi tội.Thái tử thân thiết hai câu,“Nhị ca, ngươi tịnh dưỡng đi, phụ hoàng nơi đó ta sẽ đi bẩm báo.”Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng,“Đa tạ!”Lúc này đám người Hoàng Phủ Giới bưng đồ ăn trở về, nghe nói Hoàng Phủ Cẩn bị Tống Dung Hoa đâm bị thương đều hoảng hốt, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì, biết được không có gì trở ngại mới nhẹ nhàng thở hắt ra.Hoàng Phủ Giác liếc bọn họ một cái, nói với Tô Mạt cùng nhị ca:“Ta không dùng bữa ở đây. Tiện đường đi tới Thị MậuTư xem sao, gặp Tô Việt có chút chuyện.”Hoàng Phủ Cẩn cũng không giữ lại, kêu Hoàng Phủ Giới thay hắn tiễn khách.Tô Mạt nhìn Kim Kết,“Các ngươi đi hết nửa ngày mới về là sao?”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn như kiểu đang ghé trên vai Tô Mạt, thực tế chỉ là thân mật ôm lấy nàng, thể trọng vẫn là do chính mình chống đỡ.

Tô Mạt trách móc trừng hắn, cũng không quản người khác, đi theo hắn vào trong nhà bôi thuốc, ở đây có loại cồn do nàng đặc chế.

Gã sai vặt vội đem cái hòm thuốc lại đây, Tô Mạt kéo quần áo của Hoàng Phủ Cẩn xuống, miệng vết thương cũng không sâu, máu cũng đã ngừng chảy.

Nàng sát trùng vết thương, lại bôi thuốc lên, sau đó lấy băng gạc sạch sẽ băng lại.

Hắn ghé lỗ tai nàng cười khẽ:“Không sao đâu.”

Tô Mạt vẫn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhéo trên cánh tay hắn một cái.

Chỉ là hắn là dân tập võ, tuy rằng dáng người cân xứng, không có lồ lộ ra
cơ bắp nào, nhưng da dẻ vẫn săn chắc, nàng nhéo hắn một cái chỉ như vuốt nhẹ hắn một cái.

Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười,“Mạt nhi, ta có thể lý giải nàng đang đùa giỡn ta sao?”

Hai má Tô Mạt đỏ lên, nguýt hắn, một đại nam nhân sinh ra có vẻ ngoài trắng trẻo tinh tế như vậy làm gì hả?

Nhìn thấy là nghĩ ngay đến thịt Đường Tăng, muốn nấu ăn a!

Bên kia Tống Minh Dương đã sai người dẫn theo Tống Dung Hoa về, hắn thì
cùng thái tử tiến vào phòng hỏi thương thế của Hoàng Phủ Cẩn ra sao.

Chỉ thấy sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc, vẻ
mặt lộ ra biểu tình thống khổ, lại liên tưởng đến chân của hắn, trong
lòng bông nhiên thấy trầm xuống.

Khuôn mặt Tô Mạt nhỏ nhắn nhăn thành đống, chính là không để ý tới bọn họ.

Tống Minh Dương tưởng nàng chung quy vẫn là tiểu hài tử, sẽ giận chó đánh mèo.

Hắn vội vã thay Tống Dung Hoa bồi tội, nói rằng khi trở về sẽ bẩm báo phụ
thân giáo huấn nàng ấy, kêu Tống dung Hoa ngày khác tự mình đến bồi tội.

Thái tử thân thiết hai câu,“Nhị ca, ngươi tịnh dưỡng đi, phụ hoàng nơi đó ta sẽ đi bẩm báo.”

Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng,“Đa tạ!”

Lúc này đám người Hoàng Phủ Giới bưng đồ ăn trở về, nghe nói Hoàng Phủ Cẩn
bị Tống Dung Hoa đâm bị thương đều hoảng hốt, vội hỏi đã xảy ra chuyện
gì, biết được không có gì trở ngại mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Hoàng Phủ Giác liếc bọn họ một cái, nói với Tô Mạt cùng nhị ca:“Ta không dùng bữa ở đây. Tiện đường đi tới Thị MậuTư xem sao, gặp Tô Việt có chút
chuyện.”

Hoàng Phủ Cẩn cũng không giữ lại, kêu Hoàng Phủ Giới thay hắn tiễn khách.

Tô Mạt nhìn Kim Kết,“Các ngươi đi hết nửa ngày mới về là sao?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn nhìn như kiểu đang ghé trên vai Tô Mạt, thực tế chỉ là thân mật ôm lấy nàng, thể trọng vẫn là do chính mình chống đỡ.Tô Mạt trách móc trừng hắn, cũng không quản người khác, đi theo hắn vào trong nhà bôi thuốc, ở đây có loại cồn do nàng đặc chế.Gã sai vặt vội đem cái hòm thuốc lại đây, Tô Mạt kéo quần áo của Hoàng Phủ Cẩn xuống, miệng vết thương cũng không sâu, máu cũng đã ngừng chảy.Nàng sát trùng vết thương, lại bôi thuốc lên, sau đó lấy băng gạc sạch sẽ băng lại.Hắn ghé lỗ tai nàng cười khẽ:“Không sao đâu.”Tô Mạt vẫn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhéo trên cánh tay hắn một cái.Chỉ là hắn là dân tập võ, tuy rằng dáng người cân xứng, không có lồ lộ ra cơ bắp nào, nhưng da dẻ vẫn săn chắc, nàng nhéo hắn một cái chỉ như vuốt nhẹ hắn một cái.Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười,“Mạt nhi, ta có thể lý giải nàng đang đùa giỡn ta sao?”Hai má Tô Mạt đỏ lên, nguýt hắn, một đại nam nhân sinh ra có vẻ ngoài trắng trẻo tinh tế như vậy làm gì hả?Nhìn thấy là nghĩ ngay đến thịt Đường Tăng, muốn nấu ăn a!Bên kia Tống Minh Dương đã sai người dẫn theo Tống Dung Hoa về, hắn thì cùng thái tử tiến vào phòng hỏi thương thế của Hoàng Phủ Cẩn ra sao.Chỉ thấy sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc, vẻ mặt lộ ra biểu tình thống khổ, lại liên tưởng đến chân của hắn, trong lòng bông nhiên thấy trầm xuống.Khuôn mặt Tô Mạt nhỏ nhắn nhăn thành đống, chính là không để ý tới bọn họ.Tống Minh Dương tưởng nàng chung quy vẫn là tiểu hài tử, sẽ giận chó đánh mèo.Hắn vội vã thay Tống Dung Hoa bồi tội, nói rằng khi trở về sẽ bẩm báo phụ thân giáo huấn nàng ấy, kêu Tống dung Hoa ngày khác tự mình đến bồi tội.Thái tử thân thiết hai câu,“Nhị ca, ngươi tịnh dưỡng đi, phụ hoàng nơi đó ta sẽ đi bẩm báo.”Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng,“Đa tạ!”Lúc này đám người Hoàng Phủ Giới bưng đồ ăn trở về, nghe nói Hoàng Phủ Cẩn bị Tống Dung Hoa đâm bị thương đều hoảng hốt, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì, biết được không có gì trở ngại mới nhẹ nhàng thở hắt ra.Hoàng Phủ Giác liếc bọn họ một cái, nói với Tô Mạt cùng nhị ca:“Ta không dùng bữa ở đây. Tiện đường đi tới Thị MậuTư xem sao, gặp Tô Việt có chút chuyện.”Hoàng Phủ Cẩn cũng không giữ lại, kêu Hoàng Phủ Giới thay hắn tiễn khách.Tô Mạt nhìn Kim Kết,“Các ngươi đi hết nửa ngày mới về là sao?”

Chương 909: Một kiểu săn sóc ôn nhu 01