Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 915: Một kiểu săn sóc ôn nhu như thế 07

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Việc này nàng thế nhưng không biết, Hoàng Phủ Cẩn không nói với nàng, tiểu thái giám cùng cung nữ cũng không có người lộ ra tin tức thông báo cho nàng biết.Xem ra, là bọn hắn cố ý muốn giấu giếm.Suy nghĩ một lúc, nàng nói:“Chuyện này ta đã biết, các ngươi nay đã là người của ta, không cần sợ vương gia trách tội, hắn không trách được các ngươi đâu.”Lưu Hỏa vừa nghe thấy liền vui mừng,“Đa tạ tiểu thư.”Tô Mạt kêu bọn họ mau đứng lên, nàng lại quay đầu nhìn Diệp Tri Vân một cái, lấy ra bên trong túi hà bao do chính mình tự chế một lát gừng đặt ở dưới lưỡi của Diệp Tri Vân, cười nói:“Diệp lão nhân, ngươi tỉnh lại sẽ biết là ta đã tới .”Nói xong nàng nói:“Các ngươi gắng chiếu Cố Diệp công công, ta đi về trước.”Hai người vội cung tiễn.Lúc này Kim Kết lập tức vọt vào,“Tiểu thư --”Tô Mạt vội đỡ lấy nàng, nhíu mi,“Kim Kết, phía sau có người rượt đuổi ngươi sao?”Kim Kết cau mày,“Tiểu thư, ngươi còn có tâm tình nói giỡn sao.”Tô Mạt cười cười, vỗ vai nàng,“Ngươi bình tĩnh lại cho ta, có chuyện gì to tát khiến ngươi như kiến ngồi trên đống lửa hả.”Kim Kết thấy vẻ mặt tiểu thư lạnh nhạt điềm tĩnh, một tư thái như đã định liệu trước được mọi chuyện, mọi sự đều nắm trong lòng bàn tay nàng.Nghĩ chuyện đó nếu tiểu thư biết được, chẳng phải là......Nghĩ tiểu thư xưa nay luôn ôn nhã hòa khí như vậy,một khi thương tâm lên, chỉ sợ cũng tuyệt đối sẽ không giống như kiểu Tống Dung Hoa la lối ầm ĩ náo loạn, nói không chừng chỉ biết uất nghẹn trong lòng.Nhưng tiểu thư như vậy, mới khiến nàng đau lòng.Nói hay không?Tô Mạt thấy bộ dáng Kết Kết do dự, thì mỉm cười, lôi tay nàng dẫn theo mọi người rời đi.Trở lại phòng của Hoàng Phủ Cẩn, hắn tựa nghiêng vào thành giường đọc sách, chỉ là tầm mắt không để ở trên sách, không biết đang nghĩ cái gì.Thấy nàng đến, hắn lập tức lộ ra vẻ tươi cười, vỗ xuống vị trí bên cạnh giường, ý bảo nàng qua đây ngồi.Đứng ở phía ngoài Đinh Tiểu Căn đánh giá nét mặt Tô Mạt, cảm thấy Kim Kết hẳn là chưa nói, cho nên nhìn Kim Kết với ánh mắt cảm kích.Kim Kết hừ một tiếng, quay đầu không thèm chú ý tới hắn.Đinh Tiểu Căn kinh ngạc, sờ đầu gãi tai, không biết mình đã đắc tội với nàng cái gì.Một gã sai vặt khác là Đinh Đại Căn nhìn bọn họ một lát, cánh tay kia ngoắc đệ đệ, âm thầm hỏi hắn đã gây ra chuyện gì.

Việc này nàng thế
nhưng không biết, Hoàng Phủ Cẩn không nói với nàng, tiểu thái giám cùng
cung nữ cũng không có người lộ ra tin tức thông báo cho nàng biết.

Xem ra, là bọn hắn cố ý muốn giấu giếm.

Suy nghĩ một lúc, nàng nói:“Chuyện này ta đã biết, các ngươi nay đã là
người của ta, không cần sợ vương gia trách tội, hắn không trách được các ngươi đâu.”

Lưu Hỏa vừa nghe thấy liền vui mừng,“Đa tạ tiểu thư.”

Tô Mạt kêu bọn họ mau đứng lên, nàng lại quay đầu nhìn Diệp Tri Vân một
cái, lấy ra bên trong túi hà bao do chính mình tự chế một lát gừng đặt ở dưới lưỡi của Diệp Tri Vân, cười nói:“Diệp lão nhân, ngươi tỉnh lại sẽ
biết là ta đã tới .”

Nói xong nàng nói:“Các ngươi gắng chiếu Cố Diệp công công, ta đi về trước.”

Hai người vội cung tiễn.

Lúc này Kim Kết lập tức vọt vào,“Tiểu thư --”

Tô Mạt vội đỡ lấy nàng, nhíu mi,“Kim Kết, phía sau có người rượt đuổi ngươi sao?”

Kim Kết cau mày,“Tiểu thư, ngươi còn có tâm tình nói giỡn sao.”

Tô Mạt cười cười, vỗ vai nàng,“Ngươi bình tĩnh lại cho ta, có chuyện gì to tát khiến ngươi như kiến ngồi trên đống lửa hả.”

Kim Kết thấy vẻ mặt tiểu thư lạnh nhạt điềm tĩnh, một tư thái như đã định
liệu trước được mọi chuyện, mọi sự đều nắm trong lòng bàn tay nàng.

Nghĩ chuyện đó nếu tiểu thư biết được, chẳng phải là......

Nghĩ tiểu thư xưa nay luôn ôn nhã hòa khí như vậy,một khi thương tâm lên,
chỉ sợ cũng tuyệt đối sẽ không giống như kiểu Tống Dung Hoa la lối ầm ĩ
náo loạn, nói không chừng chỉ biết uất nghẹn trong lòng.

Nhưng tiểu thư như vậy, mới khiến nàng đau lòng.

Nói hay không?

Tô Mạt thấy bộ dáng Kết Kết do dự, thì mỉm cười, lôi tay nàng dẫn theo mọi người rời đi.

Trở lại phòng của Hoàng Phủ Cẩn, hắn tựa nghiêng vào thành giường đọc sách, chỉ là tầm mắt không để ở trên sách, không biết đang nghĩ cái gì.

Thấy nàng đến, hắn lập tức lộ ra vẻ tươi cười, vỗ xuống vị trí bên cạnh giường, ý bảo nàng qua đây ngồi.

Đứng ở phía ngoài Đinh Tiểu Căn đánh giá nét mặt Tô Mạt, cảm thấy Kim Kết
hẳn là chưa nói, cho nên nhìn Kim Kết với ánh mắt cảm kích.

Kim Kết hừ một tiếng, quay đầu không thèm chú ý tới hắn.

Đinh Tiểu Căn kinh ngạc, sờ đầu gãi tai, không biết mình đã đắc tội với nàng cái gì.

Một gã sai vặt khác là Đinh Đại Căn nhìn bọn họ một lát, cánh tay kia ngoắc đệ đệ, âm thầm hỏi hắn đã gây ra chuyện gì.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Việc này nàng thế nhưng không biết, Hoàng Phủ Cẩn không nói với nàng, tiểu thái giám cùng cung nữ cũng không có người lộ ra tin tức thông báo cho nàng biết.Xem ra, là bọn hắn cố ý muốn giấu giếm.Suy nghĩ một lúc, nàng nói:“Chuyện này ta đã biết, các ngươi nay đã là người của ta, không cần sợ vương gia trách tội, hắn không trách được các ngươi đâu.”Lưu Hỏa vừa nghe thấy liền vui mừng,“Đa tạ tiểu thư.”Tô Mạt kêu bọn họ mau đứng lên, nàng lại quay đầu nhìn Diệp Tri Vân một cái, lấy ra bên trong túi hà bao do chính mình tự chế một lát gừng đặt ở dưới lưỡi của Diệp Tri Vân, cười nói:“Diệp lão nhân, ngươi tỉnh lại sẽ biết là ta đã tới .”Nói xong nàng nói:“Các ngươi gắng chiếu Cố Diệp công công, ta đi về trước.”Hai người vội cung tiễn.Lúc này Kim Kết lập tức vọt vào,“Tiểu thư --”Tô Mạt vội đỡ lấy nàng, nhíu mi,“Kim Kết, phía sau có người rượt đuổi ngươi sao?”Kim Kết cau mày,“Tiểu thư, ngươi còn có tâm tình nói giỡn sao.”Tô Mạt cười cười, vỗ vai nàng,“Ngươi bình tĩnh lại cho ta, có chuyện gì to tát khiến ngươi như kiến ngồi trên đống lửa hả.”Kim Kết thấy vẻ mặt tiểu thư lạnh nhạt điềm tĩnh, một tư thái như đã định liệu trước được mọi chuyện, mọi sự đều nắm trong lòng bàn tay nàng.Nghĩ chuyện đó nếu tiểu thư biết được, chẳng phải là......Nghĩ tiểu thư xưa nay luôn ôn nhã hòa khí như vậy,một khi thương tâm lên, chỉ sợ cũng tuyệt đối sẽ không giống như kiểu Tống Dung Hoa la lối ầm ĩ náo loạn, nói không chừng chỉ biết uất nghẹn trong lòng.Nhưng tiểu thư như vậy, mới khiến nàng đau lòng.Nói hay không?Tô Mạt thấy bộ dáng Kết Kết do dự, thì mỉm cười, lôi tay nàng dẫn theo mọi người rời đi.Trở lại phòng của Hoàng Phủ Cẩn, hắn tựa nghiêng vào thành giường đọc sách, chỉ là tầm mắt không để ở trên sách, không biết đang nghĩ cái gì.Thấy nàng đến, hắn lập tức lộ ra vẻ tươi cười, vỗ xuống vị trí bên cạnh giường, ý bảo nàng qua đây ngồi.Đứng ở phía ngoài Đinh Tiểu Căn đánh giá nét mặt Tô Mạt, cảm thấy Kim Kết hẳn là chưa nói, cho nên nhìn Kim Kết với ánh mắt cảm kích.Kim Kết hừ một tiếng, quay đầu không thèm chú ý tới hắn.Đinh Tiểu Căn kinh ngạc, sờ đầu gãi tai, không biết mình đã đắc tội với nàng cái gì.Một gã sai vặt khác là Đinh Đại Căn nhìn bọn họ một lát, cánh tay kia ngoắc đệ đệ, âm thầm hỏi hắn đã gây ra chuyện gì.

Chương 915: Một kiểu săn sóc ôn nhu như thế 07