Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 941: Mùi hương thuộc về riêng nàng 05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… A Cổ Thái trước nay luôn sống tùy tính quen rồi, thời điểm ở Hoa Phố, chưa bao giờ khách khí, một lòng nghiên cứu hương liệu của hắn và những loại kem bôi, bột phấn do Tô Mạt yêu cầu hắn làm.Nay nhìn thấy mấy người Hoàng Phủ Giác, liếc một cái liền nhận ra là nhóm hoàng tử, Tô Mạt có nói qua, chỉ biết là Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới.Chào hỏi xong, hắn nhìn về phía đại tiểu thư.Đại tiểu thư ở nơi đây so với nàng lúc ở Hoa Phố xem ra rất khác nhau, tuy rằng vẫn bộ dáng ấy, nhưng ánh mắt, khí chất, lại như giống hai người khác biệt.Thời điểm ở Hoa Phố, nàng vui vẻ, thoải mái, có thể lộ ra nụ cười không có chút phòng vệ nào hết.Giờ khắc này, lại giống như bị cái gì đó đè nặng, gánh những u phiền, ủ dột ưu thương.Trước mặt người ngoài, đại tiểu thư không có gọi A Cổ Thái là sư phụ, mà chỉ hành lễ, gọi hắn là tiên sinh.Đã lâu không gặp, A Cổ Thái đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khác thường, còn có một cảm giác mất mát, nói không nên lời là cái gì.Hắn khoát tay áo, xua tan đi cảm giác đó, lập tức lại như ánh mặt trời nhiệt liệt sôi nổi,“Bảo bối Mạt Lị, xem ta đem cho ngươi thứ tốt gì đây!”Hắn cầm tay Tô Mạt, lôi kéo nàng đi tới phòng điều hương nhìn.Tô Mạt đương nhiên kéo theo đại tiểu thư.Tô Việt liền đúng lúc mời hai người Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới đi ngắm hoa, những loại hoa này được lấy từ Hoa Phố, rực rõ đủ loại bày trong phòng.Đang chờ bán ra.Phóng điều hương là do Tô Mạt tự mình chỉ huy thiết kế bái trí, bên trong cũng có bốn điều hương sư phó, tuy rằng không bản lĩnh bằng A Cổ Thái, nhưng cũng thực không tầm thường .Tô Mạt cũng không để cho bọn họ điều phối từ lúc bắt đầu chỉ là điều phối những loại A Cổ Thái đã điều chế được một nửa tiến hành điều phối những thứ cần thiết khác.Bọn họ hiểu về hương, cho nên đối với A Cổ Thái có một loại gần như sùng bái thần linh, vẫn muốn bái kiến hắn, nhưng A Cổ Thái trốn tránh ở trong Hoa Phố điều hương viện một mực không gặp người ngoài.Lần này A Cổ Thái thế nhưng không báo trước liền tới, khiến bọn họ mừng rỡ như điên.Bốn người họ cũng được coi như có tiếng tăm, thấy A Cổ Thái, tựa như thấy vương tử, cung kính khoanh tay đứng ngay ngắn một bên, chờ đợi hắn phân phó.A Cổ Thái sớm đã có thói quen sống như người Hán, nay mặc một thân trường bào tơ lụa màu đen, trên y phục có thêu những hoa văn trang sức màu xám bạc, cả người cao ngất rắn rỏi, có một loại sức quyến rũ thần bí của sự tì tòi nghiên cứu.Hắn tự mình xách theo hai chiếc kính tượng hai thước vuông vắn đến, nhìn ngoại hình giống cái hộp da, lại giống như loại rương đựng đồ trang sức của nữ hài tử đặt trong khuê phòng.A Cổ Thái đắc ý ngắm Tô Mạt một cái,“Tiểu Mạt Lị, ngươi đoán xem là cái gì.”

A Cổ Thái trước nay luôn sống tùy tính quen rồi, thời điểm ở Hoa Phố, chưa bao giờ khách khí, một lòng nghiên cứu hương liệu của hắn và những loại kem bôi, bột phấn do Tô Mạt yêu cầu hắn làm.

Nay nhìn thấy mấy người Hoàng Phủ Giác, liếc một cái liền nhận ra là nhóm hoàng tử, Tô Mạt có nói qua, chỉ biết là Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới.

Chào hỏi xong, hắn nhìn về phía đại tiểu thư.

Đại tiểu thư ở nơi đây so với nàng lúc ở Hoa Phố xem ra rất khác nhau, tuy rằng vẫn bộ dáng ấy, nhưng ánh mắt, khí chất, lại như giống hai người khác biệt.

Thời điểm ở Hoa Phố, nàng vui vẻ, thoải mái, có thể lộ ra nụ cười không có chút phòng vệ nào hết.

Giờ khắc này, lại giống như bị cái gì đó đè nặng, gánh những u phiền, ủ dột ưu thương.

Trước mặt người ngoài, đại tiểu thư không có gọi A Cổ Thái là sư phụ, mà chỉ hành lễ, gọi hắn là tiên sinh.

Đã lâu không gặp, A Cổ Thái đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khác thường, còn có một cảm giác mất mát, nói không nên lời là cái gì.

Hắn khoát tay áo, xua tan đi cảm giác đó, lập tức lại như ánh mặt trời nhiệt liệt sôi nổi,“Bảo bối Mạt Lị, xem ta đem cho ngươi thứ tốt gì đây!”

Hắn cầm tay Tô Mạt, lôi kéo nàng đi tới phòng điều hương nhìn.

Tô Mạt đương nhiên kéo theo đại tiểu thư.

Tô Việt liền đúng lúc mời hai người Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới đi ngắm hoa, những loại hoa này được lấy từ Hoa Phố, rực rõ đủ loại bày trong phòng.

Đang chờ bán ra.

Phóng điều hương là do Tô Mạt tự mình chỉ huy thiết kế bái trí, bên trong cũng có bốn điều hương sư phó, tuy rằng không bản lĩnh bằng A Cổ Thái, nhưng cũng thực không tầm thường .

Tô Mạt cũng không để cho bọn họ điều phối từ lúc bắt đầu chỉ là điều phối những loại A Cổ Thái đã điều chế được một nửa tiến hành điều phối những thứ cần thiết khác.

Bọn họ hiểu về hương, cho nên đối với A Cổ Thái có một loại gần như sùng bái thần linh, vẫn muốn bái kiến hắn, nhưng A Cổ Thái trốn tránh ở trong Hoa Phố điều hương viện một mực không gặp người ngoài.

Lần này A Cổ Thái thế nhưng không báo trước liền tới, khiến bọn họ mừng rỡ như điên.

Bốn người họ cũng được coi như có tiếng tăm, thấy A Cổ Thái, tựa như thấy vương tử, cung kính khoanh tay đứng ngay ngắn một bên, chờ đợi hắn phân phó.

A Cổ Thái sớm đã có thói quen sống như người Hán, nay mặc một thân trường bào tơ lụa màu đen, trên y phục có thêu những hoa văn trang sức màu xám bạc, cả người cao ngất rắn rỏi, có một loại sức quyến rũ thần bí của sự tì tòi nghiên cứu.

Hắn tự mình xách theo hai chiếc kính tượng hai thước vuông vắn đến, nhìn ngoại hình giống cái hộp da, lại giống như loại rương đựng đồ trang sức của nữ hài tử đặt trong khuê phòng.

A Cổ Thái đắc ý ngắm Tô Mạt một cái,“Tiểu Mạt Lị, ngươi đoán xem là cái gì.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… A Cổ Thái trước nay luôn sống tùy tính quen rồi, thời điểm ở Hoa Phố, chưa bao giờ khách khí, một lòng nghiên cứu hương liệu của hắn và những loại kem bôi, bột phấn do Tô Mạt yêu cầu hắn làm.Nay nhìn thấy mấy người Hoàng Phủ Giác, liếc một cái liền nhận ra là nhóm hoàng tử, Tô Mạt có nói qua, chỉ biết là Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới.Chào hỏi xong, hắn nhìn về phía đại tiểu thư.Đại tiểu thư ở nơi đây so với nàng lúc ở Hoa Phố xem ra rất khác nhau, tuy rằng vẫn bộ dáng ấy, nhưng ánh mắt, khí chất, lại như giống hai người khác biệt.Thời điểm ở Hoa Phố, nàng vui vẻ, thoải mái, có thể lộ ra nụ cười không có chút phòng vệ nào hết.Giờ khắc này, lại giống như bị cái gì đó đè nặng, gánh những u phiền, ủ dột ưu thương.Trước mặt người ngoài, đại tiểu thư không có gọi A Cổ Thái là sư phụ, mà chỉ hành lễ, gọi hắn là tiên sinh.Đã lâu không gặp, A Cổ Thái đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khác thường, còn có một cảm giác mất mát, nói không nên lời là cái gì.Hắn khoát tay áo, xua tan đi cảm giác đó, lập tức lại như ánh mặt trời nhiệt liệt sôi nổi,“Bảo bối Mạt Lị, xem ta đem cho ngươi thứ tốt gì đây!”Hắn cầm tay Tô Mạt, lôi kéo nàng đi tới phòng điều hương nhìn.Tô Mạt đương nhiên kéo theo đại tiểu thư.Tô Việt liền đúng lúc mời hai người Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới đi ngắm hoa, những loại hoa này được lấy từ Hoa Phố, rực rõ đủ loại bày trong phòng.Đang chờ bán ra.Phóng điều hương là do Tô Mạt tự mình chỉ huy thiết kế bái trí, bên trong cũng có bốn điều hương sư phó, tuy rằng không bản lĩnh bằng A Cổ Thái, nhưng cũng thực không tầm thường .Tô Mạt cũng không để cho bọn họ điều phối từ lúc bắt đầu chỉ là điều phối những loại A Cổ Thái đã điều chế được một nửa tiến hành điều phối những thứ cần thiết khác.Bọn họ hiểu về hương, cho nên đối với A Cổ Thái có một loại gần như sùng bái thần linh, vẫn muốn bái kiến hắn, nhưng A Cổ Thái trốn tránh ở trong Hoa Phố điều hương viện một mực không gặp người ngoài.Lần này A Cổ Thái thế nhưng không báo trước liền tới, khiến bọn họ mừng rỡ như điên.Bốn người họ cũng được coi như có tiếng tăm, thấy A Cổ Thái, tựa như thấy vương tử, cung kính khoanh tay đứng ngay ngắn một bên, chờ đợi hắn phân phó.A Cổ Thái sớm đã có thói quen sống như người Hán, nay mặc một thân trường bào tơ lụa màu đen, trên y phục có thêu những hoa văn trang sức màu xám bạc, cả người cao ngất rắn rỏi, có một loại sức quyến rũ thần bí của sự tì tòi nghiên cứu.Hắn tự mình xách theo hai chiếc kính tượng hai thước vuông vắn đến, nhìn ngoại hình giống cái hộp da, lại giống như loại rương đựng đồ trang sức của nữ hài tử đặt trong khuê phòng.A Cổ Thái đắc ý ngắm Tô Mạt một cái,“Tiểu Mạt Lị, ngươi đoán xem là cái gì.”

Chương 941: Mùi hương thuộc về riêng nàng 05