Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 945: Cáo mượn oai hùm – Cuộc đọ sức ở Hương lâu 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó nàng kêu người dẫn đại tiểu thư đưa lên trên lầu.Mấy người đi ngắm hoa phòng đang hội hợp tại phòng khách, lại không nghĩ tới thái tử vàTô Văn, Tống Dung Miên cũng đang ở đây.Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi vẫn như cũ núp ở phía sau trên lầu không đi ra, nàng hiện nay càng không muốn gặp nhị tiểu thư.Thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi ra, thái tử nói:“Mẫu phi kêu ta mang các nàng ấy đến đấy chọn những loại hàng mới.”Tô Mạt kéo tay tỷ tỷ hành lễ với thái tử, lại chào hỏi với Tống gia tiểu thư.Rõ ràng vẫn là xiêm y trang điểm giống ngày thường, nhưng mọi người lại cảm thấy hai nàng có chút gì khác lạ.Thái tử nhìn Tô Mạt, ánh mắt dừng lại ở trên mặt đại tiểu thư, nàng giống như một đóa hoa sen thanh khiết đã trút hết bùn lầy bụi bặm, đã được gột rửa sạch bằng dòng nước trong veo dưới đáy hồ, phát ra từ bên trong loại xinh đẹp thanh nhã mà dịu dàng.Làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần, tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.Mùi hương như có như không kia, khiến nàng giống như đóa phù dung xuất thủy, chỉ có thể đứng ở từ xa chiêm ngưỡng không thể ngắt hái.Nàng chỉ lướt nhìn hắn một cái, liền cúp xuống hàng mi dài cong vút, sắc mặt trầm tĩnh lạnh nhạt, giống như không quan hệ gì tới hắn vậy.Tâm hắn không khỏi run rẩy, lúc này chợt nghe thấy tiếng A Cổ Thái cười trong sáng giòn giã, nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của hắn. A Cổ Thái đang ở chỗ Tô Việt cùng Hoàng Phủ Giác mấy người đó nói chuyện, tiếng cười lang lảnh, một chút cũng không hàm súc nội liễm.Hoàng Phủ Giới vốn bởi vì hắn là điều hương sư có chút coi nhẹ hắn, nhưng thời điểm hắn cùng Ngũ Ca đọ sức mấy chiêu, lại cảm thấy hắn cũng không phải loại nam nhân chỉ biết điều hương làm phấn.Ngược lại thực thích hắn.Hắn cùng A Cổ Thái hai người tính tình có chút giống, khi nói chuyện tán gẫu, tiếng cười lan khắp tứ phía.Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi hành lễ với ngũ hoàng tử, bọn họ chỉ là chào hỏi lễ phép chứ không có nhiệt tình gì, hai người nhìn lẫn nhau, cười cười, lập tức thu lại tâm trạng mất mát.Tô Văn Nhi nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Bệ hạ muốn dẫn bách quan cùng gia quyến đi đạp thanh, quý phi nương nương, Lương phi nương nương, còn có vài vị nương nương khác đều cùng đi. Cho nên hoàng quý phi nương nương kêu ta cùng Tống gia tỷ tỷ đến chọn một ít mặt hàng tốt nhất.”

Sau đó nàng kêu người dẫn đại tiểu thư đưa lên trên lầu.

Mấy người đi ngắm hoa phòng đang hội hợp tại phòng khách, lại không nghĩ tới thái tử vàTô Văn, Tống Dung Miên cũng đang ở đây.

Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi vẫn như cũ núp ở phía sau trên lầu không đi ra, nàng hiện nay càng không muốn gặp nhị tiểu thư.

Thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi ra, thái tử nói:“Mẫu phi kêu ta mang các nàng ấy đến đấy chọn những loại hàng mới.”

Tô Mạt kéo tay tỷ tỷ hành lễ với thái tử, lại chào hỏi với Tống gia tiểu thư.

Rõ ràng vẫn là xiêm y trang điểm giống ngày thường, nhưng mọi người lại cảm thấy hai nàng có chút gì khác lạ.

Thái tử nhìn Tô Mạt, ánh mắt dừng lại ở trên mặt đại tiểu thư, nàng giống
như một đóa hoa sen thanh khiết đã trút hết bùn lầy bụi bặm, đã được gột rửa sạch bằng dòng nước trong veo dưới đáy hồ, phát ra từ bên trong
loại xinh đẹp thanh nhã mà dịu dàng.

Làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần, tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.

Mùi hương như có như không kia, khiến nàng giống như đóa phù dung xuất
thủy, chỉ có thể đứng ở từ xa chiêm ngưỡng không thể ngắt hái.

Nàng chỉ lướt nhìn hắn một cái, liền cúp xuống hàng mi dài cong vút, sắc mặt trầm tĩnh lạnh nhạt, giống như không quan hệ gì tới hắn vậy.

Tâm hắn không khỏi run rẩy, lúc này chợt nghe thấy tiếng A Cổ Thái cười
trong sáng giòn giã, nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của hắn. A Cổ
Thái đang ở chỗ Tô Việt cùng Hoàng Phủ Giác mấy người đó nói chuyện,
tiếng cười lang lảnh, một chút cũng không hàm súc nội liễm.

Hoàng Phủ Giới vốn bởi vì hắn là điều hương sư có chút coi nhẹ hắn, nhưng
thời điểm hắn cùng Ngũ Ca đọ sức mấy chiêu, lại cảm thấy hắn cũng không
phải loại nam nhân chỉ biết điều hương làm phấn.

Ngược lại thực thích hắn.

Hắn cùng A Cổ Thái hai người tính tình có chút giống, khi nói chuyện tán gẫu, tiếng cười lan khắp tứ phía.

Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi hành lễ với ngũ hoàng tử, bọn họ chỉ là chào
hỏi lễ phép chứ không có nhiệt tình gì, hai người nhìn lẫn nhau, cười
cười, lập tức thu lại tâm trạng mất mát.

Tô Văn Nhi nói với Tô
Mạt cùng đại tiểu thư:“Bệ hạ muốn dẫn bách quan cùng gia quyến đi đạp
thanh, quý phi nương nương, Lương phi nương nương, còn có vài vị nương
nương khác đều cùng đi. Cho nên hoàng quý phi nương nương kêu ta cùng
Tống gia tỷ tỷ đến chọn một ít mặt hàng tốt nhất.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó nàng kêu người dẫn đại tiểu thư đưa lên trên lầu.Mấy người đi ngắm hoa phòng đang hội hợp tại phòng khách, lại không nghĩ tới thái tử vàTô Văn, Tống Dung Miên cũng đang ở đây.Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi vẫn như cũ núp ở phía sau trên lầu không đi ra, nàng hiện nay càng không muốn gặp nhị tiểu thư.Thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi ra, thái tử nói:“Mẫu phi kêu ta mang các nàng ấy đến đấy chọn những loại hàng mới.”Tô Mạt kéo tay tỷ tỷ hành lễ với thái tử, lại chào hỏi với Tống gia tiểu thư.Rõ ràng vẫn là xiêm y trang điểm giống ngày thường, nhưng mọi người lại cảm thấy hai nàng có chút gì khác lạ.Thái tử nhìn Tô Mạt, ánh mắt dừng lại ở trên mặt đại tiểu thư, nàng giống như một đóa hoa sen thanh khiết đã trút hết bùn lầy bụi bặm, đã được gột rửa sạch bằng dòng nước trong veo dưới đáy hồ, phát ra từ bên trong loại xinh đẹp thanh nhã mà dịu dàng.Làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần, tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.Mùi hương như có như không kia, khiến nàng giống như đóa phù dung xuất thủy, chỉ có thể đứng ở từ xa chiêm ngưỡng không thể ngắt hái.Nàng chỉ lướt nhìn hắn một cái, liền cúp xuống hàng mi dài cong vút, sắc mặt trầm tĩnh lạnh nhạt, giống như không quan hệ gì tới hắn vậy.Tâm hắn không khỏi run rẩy, lúc này chợt nghe thấy tiếng A Cổ Thái cười trong sáng giòn giã, nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của hắn. A Cổ Thái đang ở chỗ Tô Việt cùng Hoàng Phủ Giác mấy người đó nói chuyện, tiếng cười lang lảnh, một chút cũng không hàm súc nội liễm.Hoàng Phủ Giới vốn bởi vì hắn là điều hương sư có chút coi nhẹ hắn, nhưng thời điểm hắn cùng Ngũ Ca đọ sức mấy chiêu, lại cảm thấy hắn cũng không phải loại nam nhân chỉ biết điều hương làm phấn.Ngược lại thực thích hắn.Hắn cùng A Cổ Thái hai người tính tình có chút giống, khi nói chuyện tán gẫu, tiếng cười lan khắp tứ phía.Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi hành lễ với ngũ hoàng tử, bọn họ chỉ là chào hỏi lễ phép chứ không có nhiệt tình gì, hai người nhìn lẫn nhau, cười cười, lập tức thu lại tâm trạng mất mát.Tô Văn Nhi nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Bệ hạ muốn dẫn bách quan cùng gia quyến đi đạp thanh, quý phi nương nương, Lương phi nương nương, còn có vài vị nương nương khác đều cùng đi. Cho nên hoàng quý phi nương nương kêu ta cùng Tống gia tỷ tỷ đến chọn một ít mặt hàng tốt nhất.”

Chương 945: Cáo mượn oai hùm – Cuộc đọ sức ở Hương lâu 01