Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 950: Cáo mượn oai hùm -- Hương lâu đánh giá 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cho dù là hộ nhà giàu phú quý, cũng không thể cứ muốn là mua.Thậm chí đặt chúng ở cùng một chỗ, để khách hàng chọn, cũng không nhất định phân biệt được, bởi vì nhìn qua thì rất giống nhau.Hình chưởng quầy vốn cảm thấy có thể dùng loại hàng cao cấp trộn vào loại cực phẩm này.Tô Mạt lại không đồng ý, hơn nữa còn rất nghiêm túc giải thích lý do cho hắn.Loại thượng hạng cực phẩm không phải ở chỗ đồ vật, mà là ở chỗ số lượng.Dành cho khách hàng tôn quý nhất, xây dựng ra cái loại hư vinh được trời ưu ái, mọi người đều không có nhưng ta có.Hơn nữa, A Cổ Thái và nàng đều biết rằng, loại cực phẩm thượng hạng có thể bán được hơn trăm lượng bạc, đó là bởi vì nguyên liệu cũng là loại hiếm có.Hoa lộ được tinh chế một lần lại tinh chế, thêm vào chất phối liệu cũng đều là cực khó kiếm, hơn nữa hiệu quả tự nhiên cũng rõ ràng nhất .Là có hiệu quả kì diệu.Nữ nhân trong cung, không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hoàng đế , nếu được một lần cơ hội thị tẩm, vậy đương nhiên là yêu cầu loại có hiệu quả thần tốc.Thử nghĩ ngày đó vào ban đêm thị tẩm, làm cho hoàng đế có cảm giác nàng ấy cực kì mỹ miều, hiệu quả đó đương nhiên là khác biệt.Cho nên, tiền nào của ấy, không thể đánh đồng được.Cho dù thoạt nhìn đồ vật giống nhau như đúc, sử dụng mới biết là khác biệt.Bởi vì có loại còn phải phối hợp hoa lộ, mật hoa, thuốc dán … điều trị nội tiết cùng thể chất.Cũng không phải chỉ trông vào công hiệu của kẻ vẽ trang điểm.Ba gian phòng lớn, bỗng như chiến trường, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây khiến cho người ta không dám thở mạnh.Thành công công không đạt được mục đích, không chịu rời đi.Thái tử bỏ rõ ràng là cũng không muốn nhường.Ai cũng cảm thấy mình có lý, ai cũng không chịu nhượng bộ.Hoàng Phủ Giác muốn nói gì đó, căn cứ vào sự khiêm tốn của hắn từ trước tới nay, là tuyệt đối sẽ khiêm nhượng.Nhưng lúc này đây, lại không dễ dàng như thế.Thành công công đại biểu cho mẫu phi hắn, trình độ tranh đấu giữa Lương phi cùng hoàng quý phi nhất định còn lợi hại hơn cuộc tranh đấu giữa hắn và thái tử.Hơn nữa, hiện tại hắn không có biện pháp tốt để giải quyết, nếu yếu thế, ngược lại không có lợi.Cho nên, hắn đơn giản cũng không quản, chỉ cúi đầu uống trà.Tô Việt thì lại càng không cần nói, hắn chỉ là tiểu nhân vật, có chút lo lắng cho Tô Mạt, sợ không thu dọn được chiến trường.Dĩ vãng cũng có nhóm phu nhân quan chức ngang ngược quấy rối, cũng đều bị Tô Mạt đuổi về từng người một.Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.

Cho dù là hộ nhà giàu phú quý, cũng không thể cứ muốn là mua.

Thậm chí đặt chúng ở cùng một chỗ, để khách hàng chọn, cũng không nhất định phân biệt được, bởi vì nhìn qua thì rất giống nhau.

Hình chưởng quầy vốn cảm thấy có thể dùng loại hàng cao cấp trộn vào loại cực phẩm này.

Tô Mạt lại không đồng ý, hơn nữa còn rất nghiêm túc giải thích lý do cho hắn.

Loại thượng hạng cực phẩm không phải ở chỗ đồ vật, mà là ở chỗ số lượng.

Dành cho khách hàng tôn quý nhất, xây dựng ra cái loại hư vinh được trời ưu ái, mọi người đều không có nhưng ta có.

Hơn nữa, A Cổ Thái và nàng đều biết rằng, loại cực phẩm thượng hạng có thể
bán được hơn trăm lượng bạc, đó là bởi vì nguyên liệu cũng là loại hiếm
có.

Hoa lộ được tinh chế một lần lại tinh chế, thêm vào chất phối liệu cũng đều là cực khó kiếm, hơn nữa hiệu quả tự nhiên cũng rõ ràng
nhất .

Là có hiệu quả kì diệu.

Nữ nhân trong cung, không
phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hoàng đế , nếu được một lần cơ hội
thị tẩm, vậy đương nhiên là yêu cầu loại có hiệu quả thần tốc.

Thử nghĩ ngày đó vào ban đêm thị tẩm, làm cho hoàng đế có cảm giác nàng ấy cực kì mỹ miều, hiệu quả đó đương nhiên là khác biệt.

Cho nên, tiền nào của ấy, không thể đánh đồng được.

Cho dù thoạt nhìn đồ vật giống nhau như đúc, sử dụng mới biết là khác biệt.

Bởi vì có loại còn phải phối hợp hoa lộ, mật hoa, thuốc dán … điều trị nội tiết cùng thể chất.

Cũng không phải chỉ trông vào công hiệu của kẻ vẽ trang điểm.

Ba gian phòng lớn, bỗng như chiến trường, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây khiến cho người ta không dám thở mạnh.

Thành công công không đạt được mục đích, không chịu rời đi.

Thái tử bỏ rõ ràng là cũng không muốn nhường.

Ai cũng cảm thấy mình có lý, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Hoàng Phủ Giác muốn nói gì đó, căn cứ vào sự khiêm tốn của hắn từ trước tới nay, là tuyệt đối sẽ khiêm nhượng.

Nhưng lúc này đây, lại không dễ dàng như thế.

Thành công công đại biểu cho mẫu phi hắn, trình độ tranh đấu giữa Lương phi
cùng hoàng quý phi nhất định còn lợi hại hơn cuộc tranh đấu giữa hắn và
thái tử.

Hơn nữa, hiện tại hắn không có biện pháp tốt để giải quyết, nếu yếu thế, ngược lại không có lợi.

Cho nên, hắn đơn giản cũng không quản, chỉ cúi đầu uống trà.

Tô Việt thì lại càng không cần nói, hắn chỉ là tiểu nhân vật, có chút lo lắng cho Tô Mạt, sợ không thu dọn được chiến trường.

Dĩ vãng cũng có nhóm phu nhân quan chức ngang ngược quấy rối, cũng đều bị Tô Mạt đuổi về từng người một.

Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cho dù là hộ nhà giàu phú quý, cũng không thể cứ muốn là mua.Thậm chí đặt chúng ở cùng một chỗ, để khách hàng chọn, cũng không nhất định phân biệt được, bởi vì nhìn qua thì rất giống nhau.Hình chưởng quầy vốn cảm thấy có thể dùng loại hàng cao cấp trộn vào loại cực phẩm này.Tô Mạt lại không đồng ý, hơn nữa còn rất nghiêm túc giải thích lý do cho hắn.Loại thượng hạng cực phẩm không phải ở chỗ đồ vật, mà là ở chỗ số lượng.Dành cho khách hàng tôn quý nhất, xây dựng ra cái loại hư vinh được trời ưu ái, mọi người đều không có nhưng ta có.Hơn nữa, A Cổ Thái và nàng đều biết rằng, loại cực phẩm thượng hạng có thể bán được hơn trăm lượng bạc, đó là bởi vì nguyên liệu cũng là loại hiếm có.Hoa lộ được tinh chế một lần lại tinh chế, thêm vào chất phối liệu cũng đều là cực khó kiếm, hơn nữa hiệu quả tự nhiên cũng rõ ràng nhất .Là có hiệu quả kì diệu.Nữ nhân trong cung, không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hoàng đế , nếu được một lần cơ hội thị tẩm, vậy đương nhiên là yêu cầu loại có hiệu quả thần tốc.Thử nghĩ ngày đó vào ban đêm thị tẩm, làm cho hoàng đế có cảm giác nàng ấy cực kì mỹ miều, hiệu quả đó đương nhiên là khác biệt.Cho nên, tiền nào của ấy, không thể đánh đồng được.Cho dù thoạt nhìn đồ vật giống nhau như đúc, sử dụng mới biết là khác biệt.Bởi vì có loại còn phải phối hợp hoa lộ, mật hoa, thuốc dán … điều trị nội tiết cùng thể chất.Cũng không phải chỉ trông vào công hiệu của kẻ vẽ trang điểm.Ba gian phòng lớn, bỗng như chiến trường, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây khiến cho người ta không dám thở mạnh.Thành công công không đạt được mục đích, không chịu rời đi.Thái tử bỏ rõ ràng là cũng không muốn nhường.Ai cũng cảm thấy mình có lý, ai cũng không chịu nhượng bộ.Hoàng Phủ Giác muốn nói gì đó, căn cứ vào sự khiêm tốn của hắn từ trước tới nay, là tuyệt đối sẽ khiêm nhượng.Nhưng lúc này đây, lại không dễ dàng như thế.Thành công công đại biểu cho mẫu phi hắn, trình độ tranh đấu giữa Lương phi cùng hoàng quý phi nhất định còn lợi hại hơn cuộc tranh đấu giữa hắn và thái tử.Hơn nữa, hiện tại hắn không có biện pháp tốt để giải quyết, nếu yếu thế, ngược lại không có lợi.Cho nên, hắn đơn giản cũng không quản, chỉ cúi đầu uống trà.Tô Việt thì lại càng không cần nói, hắn chỉ là tiểu nhân vật, có chút lo lắng cho Tô Mạt, sợ không thu dọn được chiến trường.Dĩ vãng cũng có nhóm phu nhân quan chức ngang ngược quấy rối, cũng đều bị Tô Mạt đuổi về từng người một.Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.

Chương 950: Cáo mượn oai hùm -- Hương lâu đánh giá 06