Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 969: Cho ta một cơ hội để được nâng niu nàng 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt oán hận trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Căn một cái, nhưng cũng không nỡ không đi, giả bộ như bộ dáng không quan tâm lắm:“Nhị ca đại tỷ tam tỷ, các ngươi đi về trước, ta đi xem một chút cái gì là trà ngon, chẳng lẽ so với trà của chúng ta còn ngon hơn?”Kim Kết vội vén màn trướng, Tô Mạt xoay người đi ra ngoài, tự mình lưu loát nhảy xuống xe, xa phu vội thả thắng xe, Kim Kết đi theo xuống.Tô Việt mỉm cười, nói:“Chúng ta về trước.”Dù sao Tô Mạt xuất nhập Vương phủ cũng như chuyện cơm bữa, ở trong hoàng thành, cũng không có gì.Đại tiểu thư gật đầu.Tô Hinh Nhi cười nói:“Khi muội trở về chúng ta muốn nếm thử loại trà ngon của Vương phủ đó.”Tô Việt chậm rãi nói:“Loại trà đó ngươi uống không được.”Tô Hinh Nhi gấp rút hỏi thêm nữa, Tô Việt nói lảng sang đề tài khác, nói về Hương lâu, hai ngày này thật sự bận điên lên.Chỉ nói Tô Mạt dẫn theo Kim Kết, kéo váy đi rất nhanh, Đinh Tiểu Căn còn phải đi như chạy mới đuổi kịp.“Tiểu thư, vương gia chúng ta không ở bên đó, ở Tây vườn.”Tô Mạt thuận đường quẹo vào phía tây, xuyên qua tiền sảnh, theo hành lang đi qua, vào hoa viên, đã thấy nơi đó có người đang khuân vác cọc gỗ, còn có người đào hầm khiêng đất.Lại rẽ thêm một khúc cua, ở một mảnh rừng trúc u nhã tĩnh mịch, nước suối róc rách, hoa đào rực rỡ như ráng mây, cánh hoa hạnh rơi như mưa.Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở trên hòn giả sơn cao, trong tay nắm một cái chén thủy tinh trong suốt loang lanh, nhẹ nhàng uống trà, ánh mắt đang dừng lại trên thân một chú chim phỉ thúy đang nhảy nhót trên cành.Gió xuân hiu hiu mơn man trên áo sam dài màu nguyệt sắc của hắn, ở dưới bóng chiều hoàng hôn, thật ôn nhu nhàn hạ mỹ lệ như nước.Ánh dương quang màu kim chiếu lên trên người hắn, như phủ lên một tầng hào quang lấp lánh ánh vàng, ấm áp mà tươi đẹp.Kim Kết kinh ngạc nói:“Tiểu thư, vương gia đang làm gì?”Tô Mạt cười yếu ớt, Hoàng Phủ Cẩn này, lần đó nàng bất quá là thuận miệng nói, rất muốn chơi xích đu, ở trong cung cũng không có thể chơi.Hắn liền nhớ kỹ, nhanh như vậy mà đã bắt đầu làm.Hoàng Phủ Cẩn quay đầu hướng nàng mỉm cười, vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói:“Lên đây!”Tô Mạt liền biết, hắn là một sư phụ nghiêm khắc, hôm nay cũng đến ngày hắn kiểm tra nội lực của nàng tiến triển tới đâu rồi.Thật sự là không lãng mạn, nàng than thở một tiếng.Hắn dạy nàng một bộ tiểu cầm nã, còn có một bộ khinh công, không yêu cầu nàng luyện tập quá gay gắt, chỉ yêu cầu nàng có thể tự vệ hoặc là thời khắc nguy cơ có thể dùng được một cách sơ qua.

Tô Mạt oán hận trừng
mắt nhìn Đinh Tiểu Căn một cái, nhưng cũng không nỡ không đi, giả bộ như bộ dáng không quan tâm lắm:“Nhị ca đại tỷ tam tỷ, các ngươi đi về
trước, ta đi xem một chút cái gì là trà ngon, chẳng lẽ so với trà của
chúng ta còn ngon hơn?”

Kim Kết vội vén màn trướng, Tô Mạt xoay
người đi ra ngoài, tự mình lưu loát nhảy xuống xe, xa phu vội thả thắng
xe, Kim Kết đi theo xuống.

Tô Việt mỉm cười, nói:“Chúng ta về trước.”

Dù sao Tô Mạt xuất nhập Vương phủ cũng như chuyện cơm bữa, ở trong hoàng thành, cũng không có gì.

Đại tiểu thư gật đầu.

Tô Hinh Nhi cười nói:“Khi muội trở về chúng ta muốn nếm thử loại trà ngon của Vương phủ đó.”

Tô Việt chậm rãi nói:“Loại trà đó ngươi uống không được.”

Tô Hinh Nhi gấp rút hỏi thêm nữa, Tô Việt nói lảng sang đề tài khác, nói về Hương lâu, hai ngày này thật sự bận điên lên.

Chỉ nói Tô Mạt dẫn theo Kim Kết, kéo váy đi rất nhanh, Đinh Tiểu Căn còn phải đi như chạy mới đuổi kịp.

“Tiểu thư, vương gia chúng ta không ở bên đó, ở Tây vườn.”

Tô Mạt thuận đường quẹo vào phía tây, xuyên qua tiền sảnh, theo hành lang
đi qua, vào hoa viên, đã thấy nơi đó có người đang khuân vác cọc gỗ, còn có người đào hầm khiêng đất.

Lại rẽ thêm một khúc cua, ở một
mảnh rừng trúc u nhã tĩnh mịch, nước suối róc rách, hoa đào rực rỡ như
ráng mây, cánh hoa hạnh rơi như mưa.

Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở trên
hòn giả sơn cao, trong tay nắm một cái chén thủy tinh trong suốt loang
lanh, nhẹ nhàng uống trà, ánh mắt đang dừng lại trên thân một chú chim
phỉ thúy đang nhảy nhót trên cành.

Gió xuân hiu hiu mơn man trên
áo sam dài màu nguyệt sắc của hắn, ở dưới bóng chiều hoàng hôn, thật ôn
nhu nhàn hạ mỹ lệ như nước.

Ánh dương quang màu kim chiếu lên trên người hắn, như phủ lên một tầng hào quang lấp lánh ánh vàng, ấm áp mà tươi đẹp.

Kim Kết kinh ngạc nói:“Tiểu thư, vương gia đang làm gì?”

Tô Mạt cười yếu ớt, Hoàng Phủ Cẩn này, lần đó nàng bất quá là thuận miệng
nói, rất muốn chơi xích đu, ở trong cung cũng không có thể chơi.

Hắn liền nhớ kỹ, nhanh như vậy mà đã bắt đầu làm.

Hoàng Phủ Cẩn quay đầu hướng nàng mỉm cười, vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói:“Lên đây!”

Tô Mạt liền biết, hắn là một sư phụ nghiêm khắc, hôm nay cũng đến ngày hắn kiểm tra nội lực của nàng tiến triển tới đâu rồi.

Thật sự là không lãng mạn, nàng than thở một tiếng.

Hắn dạy nàng một bộ tiểu cầm nã, còn có một bộ khinh công, không yêu cầu
nàng luyện tập quá gay gắt, chỉ yêu cầu nàng có thể tự vệ hoặc là thời
khắc nguy cơ có thể dùng được một cách sơ qua.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt oán hận trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Căn một cái, nhưng cũng không nỡ không đi, giả bộ như bộ dáng không quan tâm lắm:“Nhị ca đại tỷ tam tỷ, các ngươi đi về trước, ta đi xem một chút cái gì là trà ngon, chẳng lẽ so với trà của chúng ta còn ngon hơn?”Kim Kết vội vén màn trướng, Tô Mạt xoay người đi ra ngoài, tự mình lưu loát nhảy xuống xe, xa phu vội thả thắng xe, Kim Kết đi theo xuống.Tô Việt mỉm cười, nói:“Chúng ta về trước.”Dù sao Tô Mạt xuất nhập Vương phủ cũng như chuyện cơm bữa, ở trong hoàng thành, cũng không có gì.Đại tiểu thư gật đầu.Tô Hinh Nhi cười nói:“Khi muội trở về chúng ta muốn nếm thử loại trà ngon của Vương phủ đó.”Tô Việt chậm rãi nói:“Loại trà đó ngươi uống không được.”Tô Hinh Nhi gấp rút hỏi thêm nữa, Tô Việt nói lảng sang đề tài khác, nói về Hương lâu, hai ngày này thật sự bận điên lên.Chỉ nói Tô Mạt dẫn theo Kim Kết, kéo váy đi rất nhanh, Đinh Tiểu Căn còn phải đi như chạy mới đuổi kịp.“Tiểu thư, vương gia chúng ta không ở bên đó, ở Tây vườn.”Tô Mạt thuận đường quẹo vào phía tây, xuyên qua tiền sảnh, theo hành lang đi qua, vào hoa viên, đã thấy nơi đó có người đang khuân vác cọc gỗ, còn có người đào hầm khiêng đất.Lại rẽ thêm một khúc cua, ở một mảnh rừng trúc u nhã tĩnh mịch, nước suối róc rách, hoa đào rực rỡ như ráng mây, cánh hoa hạnh rơi như mưa.Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở trên hòn giả sơn cao, trong tay nắm một cái chén thủy tinh trong suốt loang lanh, nhẹ nhàng uống trà, ánh mắt đang dừng lại trên thân một chú chim phỉ thúy đang nhảy nhót trên cành.Gió xuân hiu hiu mơn man trên áo sam dài màu nguyệt sắc của hắn, ở dưới bóng chiều hoàng hôn, thật ôn nhu nhàn hạ mỹ lệ như nước.Ánh dương quang màu kim chiếu lên trên người hắn, như phủ lên một tầng hào quang lấp lánh ánh vàng, ấm áp mà tươi đẹp.Kim Kết kinh ngạc nói:“Tiểu thư, vương gia đang làm gì?”Tô Mạt cười yếu ớt, Hoàng Phủ Cẩn này, lần đó nàng bất quá là thuận miệng nói, rất muốn chơi xích đu, ở trong cung cũng không có thể chơi.Hắn liền nhớ kỹ, nhanh như vậy mà đã bắt đầu làm.Hoàng Phủ Cẩn quay đầu hướng nàng mỉm cười, vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói:“Lên đây!”Tô Mạt liền biết, hắn là một sư phụ nghiêm khắc, hôm nay cũng đến ngày hắn kiểm tra nội lực của nàng tiến triển tới đâu rồi.Thật sự là không lãng mạn, nàng than thở một tiếng.Hắn dạy nàng một bộ tiểu cầm nã, còn có một bộ khinh công, không yêu cầu nàng luyện tập quá gay gắt, chỉ yêu cầu nàng có thể tự vệ hoặc là thời khắc nguy cơ có thể dùng được một cách sơ qua.

Chương 969: Cho ta một cơ hội để được nâng niu nàng 02