Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 984: Giúp tỷ tỷ tranh thủ thời gian 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bà vốn cũng là người cực kỳ thông minh, chỉ là mấy năm nay làm đương gia, bởi vì có năng lực, nam nhân đều bội phục, cũng không tự chủ sinh ra một loại thói quen độc đoán.Rất nhiều chuyện, không nghĩ đến cảm nhận của người khác, không biết được người ta cần gì, chỉ xuất phát từ chính con đường mình nghĩ ra.Rất nhiều lúc sẽ làm thương tổn người khác.Ngẫm lại, chỉ sợ trong nhà có vài thứ tử quản lý sự vụ trong nhà cũng là có vài câu trách móc oán hờn.Nhưng bà làm tất cả cũng chỉ muốn cho gai tộc tốt hơn.Dù sao Tô gia cũng là một đại gia tộc, không phải chuyện riêng của một người hai người.Nếu đơn thuần chỉ vì tốt cho cháu đích tôn, vậy nàng vì sao không đáp ứng Tô Trì cưới Tống gia tiểu thư?Tô Trì cưới Tống thị nữ, có thể làm cho Tô gia mấy trăm người có thể sống yên ổn sao?Tô Mạt không thấy lão phu nhân trả lời, ngửa đầu nhìn bà, nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu, ngài, tức giận sao?”Lão phu nhân tỏ vẻ hiền hoà ít có được cười, vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng nói:“Nha đầu, lúc trước a, tổ mẫu lo lắng, nay có ngươi, ta thật ra cũng yên tâm .”Nghe nói lời này, Tô Mạt nhất thời cảm thấy bội phần áp lực, vội hỏi:“Lão tổ mẫu trăm ngàn lần xin ngài đừng nói như vậy, Mạt nhi chỉ là đứa nhỏ, không mong gì hơn được lão tổ mẫ cùng phụ thân chỉ bảo nhiều hơn.”Lão phu nhân mỉm cười, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim liên trên tay nàng, nhất thời kinh ngạc, nâng tay nàng lên quan sát một lát.Tô Mạt hỏi:“Tổ mẫu, cái này rất trân quý sao?”Lão phu nhân hơi vuốt cằm, vẻ mặt rất là ngưng trọng,“Nếu ta đoán không sai, đây là tiền triều quốc bảo......”Nói đến đây, Tô Mạt cũng ngây ngẩn cả người, nàng không đoán được Hoàng Phủ Cẩn có đồ này, còn hào phóng phương tùy tùy tiện như thế tặng cho nàng?Nếu bị hoàng đế thấy......Lão phu nhân lại nói:“Thứ này, chắc là tiền hoàng hậu ban cho Thục phi nương nương, truyền cho Tề vương điện hạ, cũng bình thường thôi. Hắn nếu cho ngươi......”Vậy chứng minh, hắn đối với Mạt nhi là tình thế đã định.Nếu là có người muốn chia rẽ bọn họ, hắn sẽ không tiếc bất kì giá nào, thà làm ngọc vỡ.Chiếc nhẫn này, cũng là lời thề của hắn.Lão phu nhân cũng là trước đây nghe mẫu thân người khác kể, khi đó mẫu thân tiến cung yết kiến hoàng hậu nương nương, từng thấy qua trên tay hoàng hậu có từng đeo.Lúc ấy chiếc nhẫn này còn có truyền thuyết, tương truyền là trước khi Quan Âm thăng thiên, ở lưu lại chốn nhân gian một chút tơ duyên, hóa thành kim liên.

Bà vốn cũng là người
cực kỳ thông minh, chỉ là mấy năm nay làm đương gia, bởi vì có năng lực, nam nhân đều bội phục, cũng không tự chủ sinh ra một loại thói quen độc đoán.

Rất nhiều chuyện, không nghĩ đến cảm nhận của người khác,
không biết được người ta cần gì, chỉ xuất phát từ chính con đường mình
nghĩ ra.

Rất nhiều lúc sẽ làm thương tổn người khác.

Ngẫm lại, chỉ sợ trong nhà có vài thứ tử quản lý sự vụ trong nhà cũng là có vài câu trách móc oán hờn.

Nhưng bà làm tất cả cũng chỉ muốn cho gai tộc tốt hơn.

Dù sao Tô gia cũng là một đại gia tộc, không phải chuyện riêng của một người hai người.

Nếu đơn thuần chỉ vì tốt cho cháu đích tôn, vậy nàng vì sao không đáp ứng Tô Trì cưới Tống gia tiểu thư?

Tô Trì cưới Tống thị nữ, có thể làm cho Tô gia mấy trăm người có thể sống yên ổn sao?

Tô Mạt không thấy lão phu nhân trả lời, ngửa đầu nhìn bà, nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu, ngài, tức giận sao?”

Lão phu nhân tỏ vẻ hiền hoà ít có được cười, vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng
nói:“Nha đầu, lúc trước a, tổ mẫu lo lắng, nay có ngươi, ta thật ra cũng yên tâm .”

Nghe nói lời này, Tô Mạt nhất thời cảm thấy bội phần
áp lực, vội hỏi:“Lão tổ mẫu trăm ngàn lần xin ngài đừng nói như vậy, Mạt nhi chỉ là đứa nhỏ, không mong gì hơn được lão tổ mẫ cùng phụ thân chỉ
bảo nhiều hơn.”

Lão phu nhân mỉm cười, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim liên trên tay nàng, nhất thời kinh ngạc, nâng tay nàng lên quan sát một lát.

Tô Mạt hỏi:“Tổ mẫu, cái này rất trân quý sao?”

Lão phu nhân hơi vuốt cằm, vẻ mặt rất là ngưng trọng,“Nếu ta đoán không sai, đây là tiền triều quốc bảo......”

Nói đến đây, Tô Mạt cũng ngây ngẩn cả người, nàng không đoán được Hoàng Phủ Cẩn có đồ này, còn hào phóng phương tùy tùy tiện như thế tặng cho nàng?

Nếu bị hoàng đế thấy......

Lão phu nhân lại nói:“Thứ này, chắc là tiền hoàng hậu ban cho Thục phi
nương nương, truyền cho Tề vương điện hạ, cũng bình thường thôi. Hắn nếu cho ngươi......”

Vậy chứng minh, hắn đối với Mạt nhi là tình thế đã định.

Nếu là có người muốn chia rẽ bọn họ, hắn sẽ không tiếc bất kì giá nào, thà làm ngọc vỡ.

Chiếc nhẫn này, cũng là lời thề của hắn.

Lão phu nhân cũng là trước đây nghe mẫu thân người khác kể, khi đó mẫu thân tiến cung yết kiến hoàng hậu nương nương, từng thấy qua trên tay hoàng
hậu có từng đeo.

Lúc ấy chiếc nhẫn này còn có truyền thuyết,
tương truyền là trước khi Quan Âm thăng thiên, ở lưu lại chốn nhân gian
một chút tơ duyên, hóa thành kim liên.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bà vốn cũng là người cực kỳ thông minh, chỉ là mấy năm nay làm đương gia, bởi vì có năng lực, nam nhân đều bội phục, cũng không tự chủ sinh ra một loại thói quen độc đoán.Rất nhiều chuyện, không nghĩ đến cảm nhận của người khác, không biết được người ta cần gì, chỉ xuất phát từ chính con đường mình nghĩ ra.Rất nhiều lúc sẽ làm thương tổn người khác.Ngẫm lại, chỉ sợ trong nhà có vài thứ tử quản lý sự vụ trong nhà cũng là có vài câu trách móc oán hờn.Nhưng bà làm tất cả cũng chỉ muốn cho gai tộc tốt hơn.Dù sao Tô gia cũng là một đại gia tộc, không phải chuyện riêng của một người hai người.Nếu đơn thuần chỉ vì tốt cho cháu đích tôn, vậy nàng vì sao không đáp ứng Tô Trì cưới Tống gia tiểu thư?Tô Trì cưới Tống thị nữ, có thể làm cho Tô gia mấy trăm người có thể sống yên ổn sao?Tô Mạt không thấy lão phu nhân trả lời, ngửa đầu nhìn bà, nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu, ngài, tức giận sao?”Lão phu nhân tỏ vẻ hiền hoà ít có được cười, vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng nói:“Nha đầu, lúc trước a, tổ mẫu lo lắng, nay có ngươi, ta thật ra cũng yên tâm .”Nghe nói lời này, Tô Mạt nhất thời cảm thấy bội phần áp lực, vội hỏi:“Lão tổ mẫu trăm ngàn lần xin ngài đừng nói như vậy, Mạt nhi chỉ là đứa nhỏ, không mong gì hơn được lão tổ mẫ cùng phụ thân chỉ bảo nhiều hơn.”Lão phu nhân mỉm cười, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim liên trên tay nàng, nhất thời kinh ngạc, nâng tay nàng lên quan sát một lát.Tô Mạt hỏi:“Tổ mẫu, cái này rất trân quý sao?”Lão phu nhân hơi vuốt cằm, vẻ mặt rất là ngưng trọng,“Nếu ta đoán không sai, đây là tiền triều quốc bảo......”Nói đến đây, Tô Mạt cũng ngây ngẩn cả người, nàng không đoán được Hoàng Phủ Cẩn có đồ này, còn hào phóng phương tùy tùy tiện như thế tặng cho nàng?Nếu bị hoàng đế thấy......Lão phu nhân lại nói:“Thứ này, chắc là tiền hoàng hậu ban cho Thục phi nương nương, truyền cho Tề vương điện hạ, cũng bình thường thôi. Hắn nếu cho ngươi......”Vậy chứng minh, hắn đối với Mạt nhi là tình thế đã định.Nếu là có người muốn chia rẽ bọn họ, hắn sẽ không tiếc bất kì giá nào, thà làm ngọc vỡ.Chiếc nhẫn này, cũng là lời thề của hắn.Lão phu nhân cũng là trước đây nghe mẫu thân người khác kể, khi đó mẫu thân tiến cung yết kiến hoàng hậu nương nương, từng thấy qua trên tay hoàng hậu có từng đeo.Lúc ấy chiếc nhẫn này còn có truyền thuyết, tương truyền là trước khi Quan Âm thăng thiên, ở lưu lại chốn nhân gian một chút tơ duyên, hóa thành kim liên.

Chương 984: Giúp tỷ tỷ tranh thủ thời gian 03