Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1003: Ngưoi, ngươi, ngươi rất ngoan !03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng cười nói :“Ngươi không cần sốt ruột, đá này chườm lên giảm sưng rất nhanh sau đó lại bôi thuốc được chúng ta đặc chế lên nữa , bảo đảm ngày mai ngươi càng anh tuấn hơn trước , chắc chắn không cản trở việc chọn vợ của ngươi . ”Hoàng Phủ Giới liếc nàng , mặt đỏ như cà chua , cố gắng chống chế : “Ngươi mới gấp lập gia đình , ta còn chả muốn cưới gấp như vậy đâu . ”Tô Mạt cười cười , cũng không cùng hắn so đo .So với thái tử , nàng cảm thấy Hoàng Phủ Giới thật tốt , chân thành thiện lương, không có tâm cơ, làm người ngay thẳng, tuy rằng hơi kiêu ngạo chút nhưng rất hợp tính nàng .Vùa trải qua một truyện khẩn trương như thế, cũng may nhờ hắn đùa giỡn mà tâm tình nàng mới bình tĩnh lại .Nếu không phải sớm gặp Hoàng Phủ Cẩn , hắn có thể là đối tượng lựa chọn của nàng .Ít nhất nàng thích làm bằng hữu cùng hắn, rất thoải mái , nói chuyện không cần suy nghĩ , không cần lo mình có lỡ lời đắc tội hắn hay không .Dù hắn nổi giận cỡ nào , qua một đêm là hết .“Ta tới nói cho ngươi biết , nhị ca đang ở chỗ ta . ”Hoàng Phủ Giới một tay chườm đá , tay kia cầm bình thuốc nhỏ kế bên lên xem .Bình thuốc nhỏ nhỏ , mập mạp , trong suốt , bên trong chứa một chút thuốc mỡ màu xanh.Nắp hộp có hình một con heo nhỏ béo múp míp đáng yêu hết sức .Hắn càng nhìn càng ưa , ngoài mặt cứ thở phì phì :“Còn nói không ác , ngay cả nó cũng cười ta ! ”Nói xong liền bỏ vào trong tay áo .Tô Mạt cũng không so đo, cười nói :“Ta đưa ngươi trở về.”Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng,“Ngươi muốn đi xem nhị ca thì có , hôm nay không được , chỗ nam nhân chúng ta nghỉ ngơi , nữ nhân các ngươi vào không thích hợp .”Nói xong, ngẩng đầu, sải bước rời đi .Tướng đi tựa như tướng quân thắng trận trở về .Tô Mạt cười cười , đúng là tiểu nhóc tử !Lại nghĩ tới cái gì , Tô Mạt quay qua Kim Kết :“Ngươi dẫn người đi qua Vạn Xuân uyển dặn Lăng Nhược chú ý bảo vệ tốt lão phu nhân cùng đại tiểu thư.”Nàng cảm thất bất an , dường như có gì đó đang rình rập .Tuy Kim Kết cho rằng không có gì đáng lo , dù sao đây cũng là chỗ ở của hoàng đế , sao lại xảy ra việc gì ? Nhưng nàng từ trước đến nay nhất nhất nghe theo lời tiểu thư nên không thắc mắc mà dẫn theo bốn người đi đến chỗ Lăng Nhược .Tô Mạt lại dặn dò Hoàng Oanh cùng Thủy Muội : “ Mấy ngày nay cần đề cao cảnh giác , tuy nói chúng ta đến đạp thanh nhưng chỉ có hoàng thượng là phấn khởi chứ còn tất cả các thần tử khác , ai cũng đang đề cao tinh thần đề phòng biến cố . ”
Nàng cười nói :“Ngươi
không cần sốt ruột, đá này chườm lên giảm sưng rất nhanh sau đó lại bôi
thuốc được chúng ta đặc chế lên nữa , bảo đảm ngày mai ngươi càng anh
tuấn hơn trước , chắc chắn không cản trở việc chọn vợ của ngươi . ”
Hoàng Phủ Giới liếc nàng , mặt đỏ như cà chua , cố gắng chống chế : “Ngươi
mới gấp lập gia đình , ta còn chả muốn cưới gấp như vậy đâu . ”
Tô Mạt cười cười , cũng không cùng hắn so đo .
So với thái tử , nàng cảm thấy Hoàng Phủ Giới thật tốt , chân thành thiện
lương, không có tâm cơ, làm người ngay thẳng, tuy rằng hơi kiêu ngạo
chút nhưng rất hợp tính nàng .
Vùa trải qua một truyện khẩn trương như thế, cũng may nhờ hắn đùa giỡn mà tâm tình nàng mới bình tĩnh lại .
Nếu không phải sớm gặp Hoàng Phủ Cẩn , hắn có thể là đối tượng lựa chọn của nàng .
Ít nhất nàng thích làm bằng hữu cùng hắn, rất thoải mái , nói chuyện không cần suy nghĩ , không cần lo mình có lỡ lời đắc tội hắn hay không .
Dù hắn nổi giận cỡ nào , qua một đêm là hết .
“Ta tới nói cho ngươi biết , nhị ca đang ở chỗ ta . ”
Hoàng Phủ Giới một tay chườm đá , tay kia cầm bình thuốc nhỏ kế bên lên xem .
Bình thuốc nhỏ nhỏ , mập mạp , trong suốt , bên trong chứa một chút thuốc mỡ màu xanh.
Nắp hộp có hình một con heo nhỏ béo múp míp đáng yêu hết sức .
Hắn càng nhìn càng ưa , ngoài mặt cứ thở phì phì :“Còn nói không ác , ngay cả nó cũng cười ta ! ”
Nói xong liền bỏ vào trong tay áo .
Tô Mạt cũng không so đo, cười nói :“Ta đưa ngươi trở về.”
Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng,“Ngươi muốn đi xem nhị ca thì có , hôm nay không
được , chỗ nam nhân chúng ta nghỉ ngơi , nữ nhân các ngươi vào không
thích hợp .”
Nói xong, ngẩng đầu, sải bước rời đi .Tướng đi tựa như tướng quân thắng trận trở về .
Tô Mạt cười cười , đúng là tiểu nhóc tử !
Lại nghĩ tới cái gì , Tô Mạt quay qua Kim Kết :“Ngươi dẫn người đi qua Vạn
Xuân uyển dặn Lăng Nhược chú ý bảo vệ tốt lão phu nhân cùng đại tiểu
thư.”
Nàng cảm thất bất an , dường như có gì đó đang rình rập .
Tuy Kim Kết cho rằng không có gì đáng lo , dù sao đây cũng là chỗ ở của
hoàng đế , sao lại xảy ra việc gì ? Nhưng nàng từ trước đến nay nhất
nhất nghe theo lời tiểu thư nên không thắc mắc mà dẫn theo bốn người đi
đến chỗ Lăng Nhược .
Tô Mạt lại dặn dò Hoàng Oanh cùng Thủy
Muội : “ Mấy ngày nay cần đề cao cảnh giác , tuy nói chúng ta đến đạp
thanh nhưng chỉ có hoàng thượng là phấn khởi chứ còn tất cả các thần tử
khác , ai cũng đang đề cao tinh thần đề phòng biến cố . ”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng cười nói :“Ngươi không cần sốt ruột, đá này chườm lên giảm sưng rất nhanh sau đó lại bôi thuốc được chúng ta đặc chế lên nữa , bảo đảm ngày mai ngươi càng anh tuấn hơn trước , chắc chắn không cản trở việc chọn vợ của ngươi . ”Hoàng Phủ Giới liếc nàng , mặt đỏ như cà chua , cố gắng chống chế : “Ngươi mới gấp lập gia đình , ta còn chả muốn cưới gấp như vậy đâu . ”Tô Mạt cười cười , cũng không cùng hắn so đo .So với thái tử , nàng cảm thấy Hoàng Phủ Giới thật tốt , chân thành thiện lương, không có tâm cơ, làm người ngay thẳng, tuy rằng hơi kiêu ngạo chút nhưng rất hợp tính nàng .Vùa trải qua một truyện khẩn trương như thế, cũng may nhờ hắn đùa giỡn mà tâm tình nàng mới bình tĩnh lại .Nếu không phải sớm gặp Hoàng Phủ Cẩn , hắn có thể là đối tượng lựa chọn của nàng .Ít nhất nàng thích làm bằng hữu cùng hắn, rất thoải mái , nói chuyện không cần suy nghĩ , không cần lo mình có lỡ lời đắc tội hắn hay không .Dù hắn nổi giận cỡ nào , qua một đêm là hết .“Ta tới nói cho ngươi biết , nhị ca đang ở chỗ ta . ”Hoàng Phủ Giới một tay chườm đá , tay kia cầm bình thuốc nhỏ kế bên lên xem .Bình thuốc nhỏ nhỏ , mập mạp , trong suốt , bên trong chứa một chút thuốc mỡ màu xanh.Nắp hộp có hình một con heo nhỏ béo múp míp đáng yêu hết sức .Hắn càng nhìn càng ưa , ngoài mặt cứ thở phì phì :“Còn nói không ác , ngay cả nó cũng cười ta ! ”Nói xong liền bỏ vào trong tay áo .Tô Mạt cũng không so đo, cười nói :“Ta đưa ngươi trở về.”Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng,“Ngươi muốn đi xem nhị ca thì có , hôm nay không được , chỗ nam nhân chúng ta nghỉ ngơi , nữ nhân các ngươi vào không thích hợp .”Nói xong, ngẩng đầu, sải bước rời đi .Tướng đi tựa như tướng quân thắng trận trở về .Tô Mạt cười cười , đúng là tiểu nhóc tử !Lại nghĩ tới cái gì , Tô Mạt quay qua Kim Kết :“Ngươi dẫn người đi qua Vạn Xuân uyển dặn Lăng Nhược chú ý bảo vệ tốt lão phu nhân cùng đại tiểu thư.”Nàng cảm thất bất an , dường như có gì đó đang rình rập .Tuy Kim Kết cho rằng không có gì đáng lo , dù sao đây cũng là chỗ ở của hoàng đế , sao lại xảy ra việc gì ? Nhưng nàng từ trước đến nay nhất nhất nghe theo lời tiểu thư nên không thắc mắc mà dẫn theo bốn người đi đến chỗ Lăng Nhược .Tô Mạt lại dặn dò Hoàng Oanh cùng Thủy Muội : “ Mấy ngày nay cần đề cao cảnh giác , tuy nói chúng ta đến đạp thanh nhưng chỉ có hoàng thượng là phấn khởi chứ còn tất cả các thần tử khác , ai cũng đang đề cao tinh thần đề phòng biến cố . ”