Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1034: Đây là chiến trường cũng là vũ đài của nàng 06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn nhìn thấy người Hồ xinh đẹp kia luôn bốc lên một chút bột phấn nhét vào trong lỗ mũi, miệng của con hắn, thậm chí còn có thể làm theo yêu cầu Tô Mạt rắc lên miệng vết thương.Tô Mạt thực vui mừng, may mắn có A Cổ Thái hương liệu đại sư này, hắn lúc trước là hương si ( đam mê hương liệu), hiện tại quả thực là hương thánh, có thể đáp ứng yêu cầu của nàng, đem các loại như dược vật, độc dược … , đều điều chế vào trong hương liệu được.Loại hương liệu này có thể dựa theo yêu cầu của nàng để tiến hành tiêu độc khử trùng, nếu không nàng tuy rằng có thể cứu Tần Nguyên Quân, nhưng hắn cũng sẽ bởi vì miệng vết thương lây nhiễm mà chết.Trong chốn giang hồ có chế độc đại sư, nhưng đại sư cũng không thể ăn nói lung tung, cũng không phải miệng lưỡi vài câu là thành đại sư, đều cần thiên phú, hơn nữa nghiên cứu bao nhiêu năm như một ngày, tích lũy tháng ngày mới thành công.Nếu không phải nàng đi theo Hoàng Phủ Cẩn học nội lực, học công phu tiểu cầm thủ, hiện tại trận giải phẫu này, nàng cho dù có tâm cũng vô lực.Nhất là hiện tại thân thể tinh lực không đủ, hai là động tác theo không kịp.Cũng do nàng ngày thường sớm muộn đều ngồi thiền, mỗi ngày luyện công một canh giờ, cho nên mới có trận giải phẫu này.Nàng cũng không phải không có cơ sở mà làm được, cho dù đầu óc nàng biết làm, tay chân tai mắt vị tất có thể theo kịp.Cho nên đây không phải may mắn, là nàng thời thời khắc khắc đều đang chuẩn bị, cơ hội tới, bèn dùng đến.Dù là nàng nội lực lưu chuyển, nhưng vẫn là có chút tinh lực không đủ, nàng nhìn Kim Kết liếc một cái, nàng ta lập tức hiểu ý, đem viên ngậm do các nàng đặc chế dùng rất nhiều thời gian, hỗn hợp rất nhiều nguyên liệu lại, có nhân sâm, hương liệu quý báu …, nấu hầm ra chế thành, một viên đút vô miệng cho Tô Mạt, để nàng ngậm lại.Nàng ra hiệu, Kim Kết lại cấp cho Tần Nguyên Quân một viên.Bọn họ không biết là, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người.Vốn mọi người đều cảm thấy Tần Nguyên Quân hết cách cứu rồi, thái y đều bỏ cuộc, đều theo hoàng đế đi rồi.Nhưng hoàng đế sau lại vẫn là phái hai thái y tốt nhất đến trấn giữ, trừ phi Tần Nguyên Quân tắt thở, nếu không không được bỏ cuộc.Tô quốc Công phụ trách tuần tra, nhưng trải qua đêm qua đã an bài thỏa đáng, không cần việc gì cũng đích thân làm, hắn nhớ nữ nhi, đương nhiên dẫn theo người quay lại.Liền nghe nói Tô Mạt ở bên trong cứu người, hắn cả kinh, lại lập tức trấn định xuống, sai thủ hạ trấn thủ ở cửa không cho phép được tùy tiện đi vào.Hai thái y vốn muốn đi vào xem, kết quả cũng bị Tô Nhân Vũ thỉnh đến bên cạnh phòng ngồi nghỉ từ từ chờ đợi.Sau đó lão phu nhân cũng phái người đến tìm hiểu......
Hắn nhìn thấy người Hồ xinh đẹp kia luôn bốc lên một chút bột phấn nhét vào trong lỗ mũi,
miệng của con hắn, thậm chí còn có thể làm theo yêu cầu Tô Mạt rắc lên
miệng vết thương.
Tô Mạt thực vui mừng, may mắn có A Cổ Thái
hương liệu đại sư này, hắn lúc trước là hương si ( đam mê hương liệu),
hiện tại quả thực là hương thánh, có thể đáp ứng yêu cầu của nàng, đem
các loại như dược vật, độc dược … , đều điều chế vào trong hương liệu
được.
Loại hương liệu này có thể dựa theo yêu cầu của nàng để
tiến hành tiêu độc khử trùng, nếu không nàng tuy rằng có thể cứu Tần
Nguyên Quân, nhưng hắn cũng sẽ bởi vì miệng vết thương lây nhiễm mà
chết.
Trong chốn giang hồ có chế độc đại sư, nhưng đại sư cũng
không thể ăn nói lung tung, cũng không phải miệng lưỡi vài câu là thành
đại sư, đều cần thiên phú, hơn nữa nghiên cứu bao nhiêu năm như một
ngày, tích lũy tháng ngày mới thành công.
Nếu không phải nàng đi
theo Hoàng Phủ Cẩn học nội lực, học công phu tiểu cầm thủ, hiện tại trận giải phẫu này, nàng cho dù có tâm cũng vô lực.
Nhất là hiện tại thân thể tinh lực không đủ, hai là động tác theo không kịp.
Cũng do nàng ngày thường sớm muộn đều ngồi thiền, mỗi ngày luyện công một canh giờ, cho nên mới có trận giải phẫu này.
Nàng cũng không phải không có cơ sở mà làm được, cho dù đầu óc nàng biết làm, tay chân tai mắt vị tất có thể theo kịp.
Cho nên đây không phải may mắn, là nàng thời thời khắc khắc đều đang chuẩn bị, cơ hội tới, bèn dùng đến.
Dù là nàng nội lực lưu chuyển, nhưng vẫn là có chút tinh lực không đủ,
nàng nhìn Kim Kết liếc một cái, nàng ta lập tức hiểu ý, đem viên ngậm do các nàng đặc chế dùng rất nhiều thời gian, hỗn hợp rất nhiều nguyên
liệu lại, có nhân sâm, hương liệu quý báu …, nấu hầm ra chế thành, một
viên đút vô miệng cho Tô Mạt, để nàng ngậm lại.
Nàng ra hiệu, Kim Kết lại cấp cho Tần Nguyên Quân một viên.
Bọn họ không biết là, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người.
Vốn mọi người đều cảm thấy Tần Nguyên Quân hết cách cứu rồi, thái y đều bỏ cuộc, đều theo hoàng đế đi rồi.
Nhưng hoàng đế sau lại vẫn là phái hai thái y tốt nhất đến trấn giữ, trừ phi
Tần Nguyên Quân tắt thở, nếu không không được bỏ cuộc.
Tô quốc
Công phụ trách tuần tra, nhưng trải qua đêm qua đã an bài thỏa đáng,
không cần việc gì cũng đích thân làm, hắn nhớ nữ nhi, đương nhiên dẫn
theo người quay lại.
Liền nghe nói Tô Mạt ở bên trong cứu người,
hắn cả kinh, lại lập tức trấn định xuống, sai thủ hạ trấn thủ ở cửa
không cho phép được tùy tiện đi vào.
Hai thái y vốn muốn đi vào xem, kết quả cũng bị Tô Nhân Vũ thỉnh đến bên cạnh phòng ngồi nghỉ từ từ chờ đợi.
Sau đó lão phu nhân cũng phái người đến tìm hiểu......
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn nhìn thấy người Hồ xinh đẹp kia luôn bốc lên một chút bột phấn nhét vào trong lỗ mũi, miệng của con hắn, thậm chí còn có thể làm theo yêu cầu Tô Mạt rắc lên miệng vết thương.Tô Mạt thực vui mừng, may mắn có A Cổ Thái hương liệu đại sư này, hắn lúc trước là hương si ( đam mê hương liệu), hiện tại quả thực là hương thánh, có thể đáp ứng yêu cầu của nàng, đem các loại như dược vật, độc dược … , đều điều chế vào trong hương liệu được.Loại hương liệu này có thể dựa theo yêu cầu của nàng để tiến hành tiêu độc khử trùng, nếu không nàng tuy rằng có thể cứu Tần Nguyên Quân, nhưng hắn cũng sẽ bởi vì miệng vết thương lây nhiễm mà chết.Trong chốn giang hồ có chế độc đại sư, nhưng đại sư cũng không thể ăn nói lung tung, cũng không phải miệng lưỡi vài câu là thành đại sư, đều cần thiên phú, hơn nữa nghiên cứu bao nhiêu năm như một ngày, tích lũy tháng ngày mới thành công.Nếu không phải nàng đi theo Hoàng Phủ Cẩn học nội lực, học công phu tiểu cầm thủ, hiện tại trận giải phẫu này, nàng cho dù có tâm cũng vô lực.Nhất là hiện tại thân thể tinh lực không đủ, hai là động tác theo không kịp.Cũng do nàng ngày thường sớm muộn đều ngồi thiền, mỗi ngày luyện công một canh giờ, cho nên mới có trận giải phẫu này.Nàng cũng không phải không có cơ sở mà làm được, cho dù đầu óc nàng biết làm, tay chân tai mắt vị tất có thể theo kịp.Cho nên đây không phải may mắn, là nàng thời thời khắc khắc đều đang chuẩn bị, cơ hội tới, bèn dùng đến.Dù là nàng nội lực lưu chuyển, nhưng vẫn là có chút tinh lực không đủ, nàng nhìn Kim Kết liếc một cái, nàng ta lập tức hiểu ý, đem viên ngậm do các nàng đặc chế dùng rất nhiều thời gian, hỗn hợp rất nhiều nguyên liệu lại, có nhân sâm, hương liệu quý báu …, nấu hầm ra chế thành, một viên đút vô miệng cho Tô Mạt, để nàng ngậm lại.Nàng ra hiệu, Kim Kết lại cấp cho Tần Nguyên Quân một viên.Bọn họ không biết là, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người.Vốn mọi người đều cảm thấy Tần Nguyên Quân hết cách cứu rồi, thái y đều bỏ cuộc, đều theo hoàng đế đi rồi.Nhưng hoàng đế sau lại vẫn là phái hai thái y tốt nhất đến trấn giữ, trừ phi Tần Nguyên Quân tắt thở, nếu không không được bỏ cuộc.Tô quốc Công phụ trách tuần tra, nhưng trải qua đêm qua đã an bài thỏa đáng, không cần việc gì cũng đích thân làm, hắn nhớ nữ nhi, đương nhiên dẫn theo người quay lại.Liền nghe nói Tô Mạt ở bên trong cứu người, hắn cả kinh, lại lập tức trấn định xuống, sai thủ hạ trấn thủ ở cửa không cho phép được tùy tiện đi vào.Hai thái y vốn muốn đi vào xem, kết quả cũng bị Tô Nhân Vũ thỉnh đến bên cạnh phòng ngồi nghỉ từ từ chờ đợi.Sau đó lão phu nhân cũng phái người đến tìm hiểu......