Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1038: Tiêu tan sự hiềm khích trước kia 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ lao vào phòng lão phu nhân, bà đang nằm ở trên giường, Thủy Muội đã sai người ta lấy băng, băng bó lại cho bà.Tô Nhân Vũ vội quỳ gối trước giường,“Nương!”Lão phu nhân trong lòng ấm áp lên, nhi tử đã nhiều năm chưa từng kêu một tiếng nương thân thiết như vậy.Nàng vội kêu Trương mụ mụ mau nâng hắn đứng lên, lôi kéo tay hắn,“Mau đi xem nha đầu Xuân Thủy một chút đi, nếu không phải nàng...... Nương bộ lão xương cốt này......”Tô Nhân Vũ vội đứng dậy đi đến bên cạnh tháp thượng, Xuân Thủy bị đụng bể đầu, nhiều chỗ trầy da, cánh tay cũng bị gãy, đang mê man.Thái y đến chẩn đoán qua, Thủy Muội cũng tự mình tới giúp nàng ta xử lý miệng vết thương, tuy rằng nói có bị thương nặng, nhưng không lo lắng đến tánh mạng.Tô Nhân Vũ hỏi vài câu, chỉ có thể chờ nàng ấy tỉnh lại mới nói lời cảm tạ, lại trở về trước mặt lão phu nhân,“Nương, công tử Tần gia đã không có gì trở ngại nữa.”Lão phu nhân hai tay hợp thành chữ thập,“Chúng ta Mạt nhi giỏi giang, ông trời phù hộ!”Nàng lại nói:“Ngươi mau đi xem nha đầu kia một chút đi, nha đầu đó đã quá mệt mỏi .”Tô Nhân Vũ đáp ứng, cáo lui đi ra ngoài, hướng điện phụ đi.Tô Mạt ngủ ở trong phòng đại tiểu thư, Hoàng Phủ Cẩn canh giữ, nhóm người đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi ở cách gian, đều không chợp mắt.Thấy hắn đến, đều tiến lên hành lễ.Hắn hành lễ cho Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn nói miễn lễ, kêu hắn tiến lên nhìn Mạt nhi.............Hoàng Phủ Cẩn nói:“Nàng không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi. Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ khỏe lại thôi.”Tô Nhân Vũ nhìn hắn một cái, tuy rằng rất cấp thiết, nhưng mặt ngoài lại vẫn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, không lỗ ra vẻ thái quá, đối với nhạc phụ tương lai này của hắn, tựa hồ cũng không muốn ôn nhu chút.Ngẫm lại nữ nhi này của hắn, thật vất vả mới nhận lại được, chính mình còn chưa kịp thân cận bao nhiêu ngày, liền cứ như vậy ban cho hắn thưởng.Trong lòng có chút bốc hỏa.Bất quá thấy hắn đối với Mạt nhi tốt như vậy, sự bất bình trong lòng cũng dần dần phai nhạt.Dù sao, Mạt nhi có thể hạnh phúc, hắn người làm cha này, là vui mừng nhất.Vươn tay nhẹ nhàng mà sờ lên đình tóc của nữ nhi, giúp nàng kéo lại góc chăn, lưu luyến nhìn thoáng qua, mới cáo từ trở về lão phu nhân nơi đó.Hắn nói:“Nay nơi này thủ vệ đã tiến vào quỹ đạo, nhi tử tối nay liền ngủ tại nơi này đi, canh giấc cho mẫu thân, mẫu thân cứ yên tâm ngủ ngon giấc.”Lão phu nhân biết hắn xưa nay hiếu thuận, lúc này không cho hắn ngủ ở nơi đây, chỉ sợ hắn cũng khó chịu, liền không lại cự tuyệt, sai người đi nâng tháp lại đây, ngoài ra còn chuẩn bị đệm chăn.
Tô Nhân Vũ lao vào phòng lão phu nhân, bà đang nằm ở trên giường, Thủy Muội đã sai người ta lấy băng, băng bó lại cho bà.
Tô Nhân Vũ vội quỳ gối trước giường,“Nương!”
Lão phu nhân trong lòng ấm áp lên, nhi tử đã nhiều năm chưa từng kêu một tiếng nương thân thiết như vậy.
Nàng vội kêu Trương mụ mụ mau nâng hắn đứng lên, lôi kéo tay hắn,“Mau đi xem nha đầu Xuân Thủy một chút đi, nếu không phải nàng...... Nương bộ lão
xương cốt này......”
Tô Nhân Vũ vội đứng dậy đi đến bên cạnh tháp thượng, Xuân Thủy bị đụng bể đầu, nhiều chỗ trầy da, cánh tay cũng bị
gãy, đang mê man.
Thái y đến chẩn đoán qua, Thủy Muội cũng tự
mình tới giúp nàng ta xử lý miệng vết thương, tuy rằng nói có bị thương
nặng, nhưng không lo lắng đến tánh mạng.
Tô Nhân Vũ hỏi vài câu,
chỉ có thể chờ nàng ấy tỉnh lại mới nói lời cảm tạ, lại trở về trước mặt lão phu nhân,“Nương, công tử Tần gia đã không có gì trở ngại nữa.”
Lão phu nhân hai tay hợp thành chữ thập,“Chúng ta Mạt nhi giỏi giang, ông trời phù hộ!”
Nàng lại nói:“Ngươi mau đi xem nha đầu kia một chút đi, nha đầu đó đã quá mệt mỏi .”
Tô Nhân Vũ đáp ứng, cáo lui đi ra ngoài, hướng điện phụ đi.
Tô Mạt ngủ ở trong phòng đại tiểu thư, Hoàng Phủ Cẩn canh giữ, nhóm người
đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi ở cách gian, đều không chợp mắt.
Thấy hắn đến, đều tiến lên hành lễ.
Hắn hành lễ cho Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn nói miễn lễ, kêu hắn tiến lên nhìn Mạt nhi.
............
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Nàng không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi. Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ khỏe lại thôi.”
Tô Nhân Vũ nhìn hắn một cái, tuy rằng rất cấp thiết, nhưng mặt ngoài lại
vẫn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, không lỗ ra vẻ thái quá, đối
với nhạc phụ tương lai này của hắn, tựa hồ cũng không muốn ôn nhu chút.
Ngẫm lại nữ nhi này của hắn, thật vất vả mới nhận lại được, chính mình còn
chưa kịp thân cận bao nhiêu ngày, liền cứ như vậy ban cho hắn thưởng.
Trong lòng có chút bốc hỏa.
Bất quá thấy hắn đối với Mạt nhi tốt như vậy, sự bất bình trong lòng cũng dần dần phai nhạt.
Dù sao, Mạt nhi có thể hạnh phúc, hắn người làm cha này, là vui mừng nhất.
Vươn tay nhẹ nhàng mà sờ lên đình tóc của nữ nhi, giúp nàng kéo lại góc
chăn, lưu luyến nhìn thoáng qua, mới cáo từ trở về lão phu nhân nơi đó.
Hắn nói:“Nay nơi này thủ vệ đã tiến vào quỹ đạo, nhi tử tối nay liền ngủ
tại nơi này đi, canh giấc cho mẫu thân, mẫu thân cứ yên tâm ngủ ngon
giấc.”
Lão phu nhân biết hắn xưa nay hiếu thuận, lúc này không
cho hắn ngủ ở nơi đây, chỉ sợ hắn cũng khó chịu, liền không lại cự
tuyệt, sai người đi nâng tháp lại đây, ngoài ra còn chuẩn bị đệm chăn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ lao vào phòng lão phu nhân, bà đang nằm ở trên giường, Thủy Muội đã sai người ta lấy băng, băng bó lại cho bà.Tô Nhân Vũ vội quỳ gối trước giường,“Nương!”Lão phu nhân trong lòng ấm áp lên, nhi tử đã nhiều năm chưa từng kêu một tiếng nương thân thiết như vậy.Nàng vội kêu Trương mụ mụ mau nâng hắn đứng lên, lôi kéo tay hắn,“Mau đi xem nha đầu Xuân Thủy một chút đi, nếu không phải nàng...... Nương bộ lão xương cốt này......”Tô Nhân Vũ vội đứng dậy đi đến bên cạnh tháp thượng, Xuân Thủy bị đụng bể đầu, nhiều chỗ trầy da, cánh tay cũng bị gãy, đang mê man.Thái y đến chẩn đoán qua, Thủy Muội cũng tự mình tới giúp nàng ta xử lý miệng vết thương, tuy rằng nói có bị thương nặng, nhưng không lo lắng đến tánh mạng.Tô Nhân Vũ hỏi vài câu, chỉ có thể chờ nàng ấy tỉnh lại mới nói lời cảm tạ, lại trở về trước mặt lão phu nhân,“Nương, công tử Tần gia đã không có gì trở ngại nữa.”Lão phu nhân hai tay hợp thành chữ thập,“Chúng ta Mạt nhi giỏi giang, ông trời phù hộ!”Nàng lại nói:“Ngươi mau đi xem nha đầu kia một chút đi, nha đầu đó đã quá mệt mỏi .”Tô Nhân Vũ đáp ứng, cáo lui đi ra ngoài, hướng điện phụ đi.Tô Mạt ngủ ở trong phòng đại tiểu thư, Hoàng Phủ Cẩn canh giữ, nhóm người đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi ở cách gian, đều không chợp mắt.Thấy hắn đến, đều tiến lên hành lễ.Hắn hành lễ cho Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn nói miễn lễ, kêu hắn tiến lên nhìn Mạt nhi.............Hoàng Phủ Cẩn nói:“Nàng không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi. Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ khỏe lại thôi.”Tô Nhân Vũ nhìn hắn một cái, tuy rằng rất cấp thiết, nhưng mặt ngoài lại vẫn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, không lỗ ra vẻ thái quá, đối với nhạc phụ tương lai này của hắn, tựa hồ cũng không muốn ôn nhu chút.Ngẫm lại nữ nhi này của hắn, thật vất vả mới nhận lại được, chính mình còn chưa kịp thân cận bao nhiêu ngày, liền cứ như vậy ban cho hắn thưởng.Trong lòng có chút bốc hỏa.Bất quá thấy hắn đối với Mạt nhi tốt như vậy, sự bất bình trong lòng cũng dần dần phai nhạt.Dù sao, Mạt nhi có thể hạnh phúc, hắn người làm cha này, là vui mừng nhất.Vươn tay nhẹ nhàng mà sờ lên đình tóc của nữ nhi, giúp nàng kéo lại góc chăn, lưu luyến nhìn thoáng qua, mới cáo từ trở về lão phu nhân nơi đó.Hắn nói:“Nay nơi này thủ vệ đã tiến vào quỹ đạo, nhi tử tối nay liền ngủ tại nơi này đi, canh giấc cho mẫu thân, mẫu thân cứ yên tâm ngủ ngon giấc.”Lão phu nhân biết hắn xưa nay hiếu thuận, lúc này không cho hắn ngủ ở nơi đây, chỉ sợ hắn cũng khó chịu, liền không lại cự tuyệt, sai người đi nâng tháp lại đây, ngoài ra còn chuẩn bị đệm chăn.