Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1047: Trên thế gian , không tôn quý nhất là đầu bếp 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Người lính đó mi thanh mục tú , sắc mặt không tốt lắm , vẻ mặt lại tràn đầy bất đắc dĩ .Hắn thở dài , sau đó kể lại cho Tô Việt nghe .Có một vị tiểu thư khi đi dạo phố ăn thử bỏng ngô.Nàng ta cảm thấy bỏng ngô ăn khá ngon nên muốn làm thử .Vị thiên kim tiểu thư này cũng có điểm nghịch ngợm , hơn nữa trước đây nàng sống ở nông thôn cùng lão tổ mẫu , khi vào kinh cũng không an phận nên người nhà quản nàng rất nghiêm .Ngày thường , nàng không có cơ hội trổ tài . Lần này , nàng ta vất vả lắm mới được xa nhà , hơn nữa được hoàng quý phi nương nương tạo cơ hội được làm theo ý mình nên nàng lập tức nghĩ cách làm bỏng ngô mà nàng yêu thích .Vì thế đã tạo nên một âm thanh cực lớn mà mọi người nghe thấy .Kết quả bỏng ngô đâu không thấy chỉ thấy phòng bếp bị nổ muốn tan tành .Tô Việt nghe được mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng , thật đúng là không thua kén muội muội nhà mình .Hắn chắp tay cười cười : “Cám ơn huynh đài đã kể cho tiểu đệ .”Người lính mi thanh mục tú bĩu môi bỏ đi , trước khi đi xa còn nói vọng lại : “Ngươi nếu có tỷ tỷ như vậy đúng là bất hạnh .”Tô Việt cười cười , mình tuy không có một tỷ tỷ như vậy nhưng lại có một muội muội không kém , không biết là sướng hay khổ đây ?Cũng may muội muội mình so với vị tỷ tỷ kia ngoan hơn nhiều lắm .Hắn dẫn theo người hầu tiếp tục vào Tú Xuân uyển , tìm đến sân của Tô Mạt .Phòng bếp ở tây sương , tổng cộng có năm gian cùng hai gian dùng làm nơi chứa nguyên liệu , bốn phí đều có hộ vệ của Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Cẩn tuần tra , không cho những người khác tùy tiện tới gần.Gặp Tô Việt đến , bọn họ không có ngăn trở , bên trong truyền ra tiếng cười thanh thúy .Tô Việt nghe thấy tiếng cười , vội vã bước qua , từ cửa sổ nhìn vào chỉ thấy người người tươi cười rạng rỡ , ngay cả người mặt lạnh như Tề vương cũng cười đến ánh mắt đều cong .“ Các ngươi cũng không chờ ta tới mà bắt đầu rồi sao ? ”Tô Việt việc bước nhanh vào phòng bếp , Tô Mạt ha ha cười : “Mau!”Kim Kết cùng vài nha đầu lập tức xòe hai tay dính đầy bột mì trét lên trên mặt Tô Việt.Tô Việt nhắm chặt mắt hồi lâu mới dám mở , chỉ thấy hai con mắt đen thui , ngay cả lông mi đều trắng toát , giống như anh hề hát hí khúc trên sân khấu .Mọi người ai cũng ôm bụng cười .Hoàng Phủ Cẩn thấy Tô Mạt cười không một chút hình tượng , mắt to đen bóng cong như ánh trăng non , nhịn không được lấy tay chấm bột mì quệt lên mũi nàng .

Người lính đó mi thanh mục tú , sắc mặt không tốt lắm , vẻ mặt lại tràn đầy bất đắc dĩ .

Hắn thở dài , sau đó kể lại cho Tô Việt nghe .

Có một vị tiểu thư khi đi dạo phố ăn thử bỏng ngô.Nàng ta cảm thấy bỏng ngô ăn khá ngon nên muốn làm thử .

Vị thiên kim tiểu thư này cũng có điểm nghịch ngợm , hơn nữa trước đây
nàng sống ở nông thôn cùng lão tổ mẫu , khi vào kinh cũng không an phận
nên người nhà quản nàng rất nghiêm .

Ngày thường , nàng không có
cơ hội trổ tài . Lần này , nàng ta vất vả lắm mới được xa nhà , hơn nữa
được hoàng quý phi nương nương tạo cơ hội được làm theo ý mình nên nàng
lập tức nghĩ cách làm bỏng ngô mà nàng yêu thích .

Vì thế đã tạo
nên một âm thanh cực lớn mà mọi người nghe thấy .Kết quả bỏng ngô đâu
không thấy chỉ thấy phòng bếp bị nổ muốn tan tành .

Tô Việt nghe được mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng , thật đúng là không thua kén muội muội nhà mình .

Hắn chắp tay cười cười : “Cám ơn huynh đài đã kể cho tiểu đệ .”

Người lính mi thanh mục tú bĩu môi bỏ đi , trước khi đi xa còn nói vọng lại : “Ngươi nếu có tỷ tỷ như vậy đúng là bất hạnh .”

Tô Việt cười cười , mình tuy không có một tỷ tỷ như vậy nhưng lại có một
muội muội không kém , không biết là sướng hay khổ đây ?

Cũng may muội muội mình so với vị tỷ tỷ kia ngoan hơn nhiều lắm .

Hắn dẫn theo người hầu tiếp tục vào Tú Xuân uyển , tìm đến sân của Tô Mạt .

Phòng bếp ở tây sương , tổng cộng có năm gian cùng hai gian dùng làm nơi chứa nguyên liệu , bốn phí đều có hộ vệ của Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ
Cẩn tuần tra , không cho những người khác tùy tiện tới gần.

Gặp Tô Việt đến , bọn họ không có ngăn trở , bên trong truyền ra tiếng cười thanh thúy .

Tô Việt nghe thấy tiếng cười , vội vã bước qua , từ cửa sổ nhìn vào chỉ
thấy người người tươi cười rạng rỡ , ngay cả người mặt lạnh như Tề vương cũng cười đến ánh mắt đều cong .

“ Các ngươi cũng không chờ ta tới mà bắt đầu rồi sao ? ”

Tô Việt việc bước nhanh vào phòng bếp , Tô Mạt ha ha cười : “Mau!”

Kim Kết cùng vài nha đầu lập tức xòe hai tay dính đầy bột mì trét lên trên mặt Tô Việt.

Tô Việt nhắm chặt mắt hồi lâu mới dám mở , chỉ thấy hai con mắt đen thui , ngay cả lông mi đều trắng toát , giống như anh hề hát hí khúc trên sân
khấu .

Mọi người ai cũng ôm bụng cười .Hoàng Phủ Cẩn thấy Tô Mạt
cười không một chút hình tượng , mắt to đen bóng cong như ánh trăng non , nhịn không được lấy tay chấm bột mì quệt lên mũi nàng .

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Người lính đó mi thanh mục tú , sắc mặt không tốt lắm , vẻ mặt lại tràn đầy bất đắc dĩ .Hắn thở dài , sau đó kể lại cho Tô Việt nghe .Có một vị tiểu thư khi đi dạo phố ăn thử bỏng ngô.Nàng ta cảm thấy bỏng ngô ăn khá ngon nên muốn làm thử .Vị thiên kim tiểu thư này cũng có điểm nghịch ngợm , hơn nữa trước đây nàng sống ở nông thôn cùng lão tổ mẫu , khi vào kinh cũng không an phận nên người nhà quản nàng rất nghiêm .Ngày thường , nàng không có cơ hội trổ tài . Lần này , nàng ta vất vả lắm mới được xa nhà , hơn nữa được hoàng quý phi nương nương tạo cơ hội được làm theo ý mình nên nàng lập tức nghĩ cách làm bỏng ngô mà nàng yêu thích .Vì thế đã tạo nên một âm thanh cực lớn mà mọi người nghe thấy .Kết quả bỏng ngô đâu không thấy chỉ thấy phòng bếp bị nổ muốn tan tành .Tô Việt nghe được mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng , thật đúng là không thua kén muội muội nhà mình .Hắn chắp tay cười cười : “Cám ơn huynh đài đã kể cho tiểu đệ .”Người lính mi thanh mục tú bĩu môi bỏ đi , trước khi đi xa còn nói vọng lại : “Ngươi nếu có tỷ tỷ như vậy đúng là bất hạnh .”Tô Việt cười cười , mình tuy không có một tỷ tỷ như vậy nhưng lại có một muội muội không kém , không biết là sướng hay khổ đây ?Cũng may muội muội mình so với vị tỷ tỷ kia ngoan hơn nhiều lắm .Hắn dẫn theo người hầu tiếp tục vào Tú Xuân uyển , tìm đến sân của Tô Mạt .Phòng bếp ở tây sương , tổng cộng có năm gian cùng hai gian dùng làm nơi chứa nguyên liệu , bốn phí đều có hộ vệ của Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Cẩn tuần tra , không cho những người khác tùy tiện tới gần.Gặp Tô Việt đến , bọn họ không có ngăn trở , bên trong truyền ra tiếng cười thanh thúy .Tô Việt nghe thấy tiếng cười , vội vã bước qua , từ cửa sổ nhìn vào chỉ thấy người người tươi cười rạng rỡ , ngay cả người mặt lạnh như Tề vương cũng cười đến ánh mắt đều cong .“ Các ngươi cũng không chờ ta tới mà bắt đầu rồi sao ? ”Tô Việt việc bước nhanh vào phòng bếp , Tô Mạt ha ha cười : “Mau!”Kim Kết cùng vài nha đầu lập tức xòe hai tay dính đầy bột mì trét lên trên mặt Tô Việt.Tô Việt nhắm chặt mắt hồi lâu mới dám mở , chỉ thấy hai con mắt đen thui , ngay cả lông mi đều trắng toát , giống như anh hề hát hí khúc trên sân khấu .Mọi người ai cũng ôm bụng cười .Hoàng Phủ Cẩn thấy Tô Mạt cười không một chút hình tượng , mắt to đen bóng cong như ánh trăng non , nhịn không được lấy tay chấm bột mì quệt lên mũi nàng .

Chương 1047: Trên thế gian , không tôn quý nhất là đầu bếp 02