Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1076: Tin xấu trước cuộc thi—Bánh kem của Tô Mạt hi sinh vì nhiệm vụ 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhưng . .. Vẫn có sơ suất thế này.Nhưng hắn tin tưởng vững chắc, người của hắn có phải lười biếng hay không, chỉ có thể nói là hoàng quý phi bọn họ đã thỉnh võ lâm cao thủ, lấy khinh công tuyệt đỉnh lẻn vào trong phòng bếp phá hư.Lúc này đây một tổ đi lên dập đầu với hoàng đế biểu diễn, chính là Tô Văn Nhi, Hoàng Phủ Kha, Tống Dung Hoa, Tống Thanh Dương …vv hơn mười người.Bọn họ ai ai cũng có sắc mặt đắc ý, giống như đã thắng lợi, sắp giành được sự tán thưởng của hoàng đế.Bọn họ đều thuộc gia tộc đại phú đại quý, đương nhiên không cần loại thiên hạ đệ nhất trù hàng đầu gì gì đó, chỉ là ở trong cung đình tranh chấp đấu tranh gay gắt.Hơn nữa chèn ép qua được Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác, điều này cũng sẽ khiến bọn họ thích đến nỗi bạo lộ ra sự đắc ý.Hoàng quý phi đắc ý nhìn Lương phi một cái, thấy nàng ta tuy rằng cực lực nhẫn nại, nhưng cả người vẫn run rẩy, nhẫn cũng nhẫn không nổi.Hoàng quý phi tiến lên khoác tay nàng, nhẹ giọng thân thiết nói: "Muội muội không thấy thoải mái sao? Bất quá là bọn nhỏ chơi đùa thôi, không có gì."Lương phi lạnh lùng nói: "Đúng a, chỉ là bọn trẻ chơi đùa thôi, nhưng luôn có người ti bỉ vô sỉ, luôn muốn ngay cả trò đùa của bọn họ cũng phá hư."Tống Dung Miên vốn đứng ở phía sau hoàng quý phi bởi vì hoàng quý phi mà lui xuống vài bước, bèn đứng ở phía sau hoàng đế, nàng mím môi, nhìn Tô Mạt một cái, thấp giọng nói: "Có lẽ Tô tiểu thư còn có trò thú vị kìa. Một nữ hài tử trí tuệ như vậy, chỉ sợ sẽ không chỉ có một loại ý tưởng."Thanh âm của nàng rất nhẹ, lại rõ ràng truyền đến lỗ tai của hoàng đế.Hắn nghe thấy những lời trùng với suy nghĩ của chính mình đoán được, không khỏi quay đầu nhìn nàng, nha đầu kia nhìn giống như bởi vì tự ti tư thái có chút sợ hãi yếu nhược, nhưng lại cho nàng ta có một khí chất đơn thuần mộc mạc thôn quê.Hắn cười cười, "Tay ngươi đỡ được chút nào chưa? "Tống Dung Miên thấy hoàng đế hỏi, có chút luống cuống tay chân hành lễ đáp lời, thấy động tác nàng có chút non nớt ngốc nghếch, ngây thơ, hoàng đế cười cười, lại quay đầu nhìn về phía phía dưới, "Đem tất cả điểm tâm đều mở ra! "Lương phi trong lòng hừ lạnh một tiếng, kéo tay hoàng quý phi, giọng điệu nhạt nhẽo chỉ có hai người có thể nghe được, nói: "Tỷ tỷ xem ra thật sự suy nghĩ cho bệ hạ, sợ bệ hạ tịch mịch nha ."Nếu nhìn không ra tâm tư Tống Dung Miên, nhìn không ra kiểu dáng nàng ta làm bộ làm tịch thì quả thật là quá kì lạ rồi.
Nhưng . .. Vẫn có sơ suất thế này.
Nhưng hắn tin tưởng vững chắc, người của hắn có phải lười biếng hay không,
chỉ có thể nói là hoàng quý phi bọn họ đã thỉnh võ lâm cao thủ, lấy
khinh công tuyệt đỉnh lẻn vào trong phòng bếp phá hư.
Lúc này đây một tổ đi lên dập đầu với hoàng đế biểu diễn, chính là Tô Văn Nhi,
Hoàng Phủ Kha, Tống Dung Hoa, Tống Thanh Dương …vv hơn mười người.
Bọn họ ai ai cũng có sắc mặt đắc ý, giống như đã thắng lợi, sắp giành được sự tán thưởng của hoàng đế.
Bọn họ đều thuộc gia tộc đại phú đại quý, đương nhiên không cần loại thiên
hạ đệ nhất trù hàng đầu gì gì đó, chỉ là ở trong cung đình tranh chấp
đấu tranh gay gắt.
Hơn nữa chèn ép qua được Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác, điều này cũng sẽ khiến bọn họ thích đến nỗi bạo lộ ra sự đắc ý.
Hoàng quý phi đắc ý nhìn Lương phi một cái, thấy
nàng ta tuy rằng cực lực nhẫn nại, nhưng cả người vẫn run rẩy, nhẫn cũng nhẫn không nổi.
Hoàng quý phi tiến lên khoác tay nàng, nhẹ giọng thân thiết nói: "Muội muội không thấy thoải mái sao? Bất quá là bọn nhỏ chơi đùa thôi, không có gì."
Lương phi lạnh lùng nói: "Đúng a,
chỉ là bọn trẻ chơi đùa thôi, nhưng luôn có người ti bỉ vô sỉ, luôn muốn ngay cả trò đùa của bọn họ cũng phá hư."
Tống Dung Miên vốn đứng ở phía sau hoàng quý phi bởi vì hoàng quý phi mà lui xuống vài bước,
bèn đứng ở phía sau hoàng đế, nàng mím môi, nhìn Tô Mạt một cái, thấp
giọng nói: "Có lẽ Tô tiểu thư còn có trò thú vị kìa. Một nữ hài tử trí
tuệ như vậy, chỉ sợ sẽ không chỉ có một loại ý tưởng."
Thanh âm của nàng rất nhẹ, lại rõ ràng truyền đến lỗ tai của hoàng đế.
Hắn nghe thấy những lời trùng với suy nghĩ của chính mình đoán được, không
khỏi quay đầu nhìn nàng, nha đầu kia nhìn giống như bởi vì tự ti tư thái có chút sợ hãi yếu nhược, nhưng lại cho nàng ta có một khí chất đơn
thuần mộc mạc thôn quê.
Hắn cười cười, "Tay ngươi đỡ được chút nào chưa? "
Tống Dung Miên thấy hoàng đế hỏi, có chút luống cuống tay chân hành lễ đáp
lời, thấy động tác nàng có chút non nớt ngốc nghếch, ngây thơ, hoàng đế
cười cười, lại quay đầu nhìn về phía phía dưới, "Đem tất cả điểm tâm đều mở ra! "
Lương phi trong lòng hừ lạnh một tiếng, kéo tay hoàng
quý phi, giọng điệu nhạt nhẽo chỉ có hai người có thể nghe được, nói:
"Tỷ tỷ xem ra thật sự suy nghĩ cho bệ hạ, sợ bệ hạ tịch mịch nha ."
Nếu nhìn không ra tâm tư Tống Dung Miên, nhìn không ra kiểu dáng nàng ta làm bộ làm tịch thì quả thật là quá kì lạ rồi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhưng . .. Vẫn có sơ suất thế này.Nhưng hắn tin tưởng vững chắc, người của hắn có phải lười biếng hay không, chỉ có thể nói là hoàng quý phi bọn họ đã thỉnh võ lâm cao thủ, lấy khinh công tuyệt đỉnh lẻn vào trong phòng bếp phá hư.Lúc này đây một tổ đi lên dập đầu với hoàng đế biểu diễn, chính là Tô Văn Nhi, Hoàng Phủ Kha, Tống Dung Hoa, Tống Thanh Dương …vv hơn mười người.Bọn họ ai ai cũng có sắc mặt đắc ý, giống như đã thắng lợi, sắp giành được sự tán thưởng của hoàng đế.Bọn họ đều thuộc gia tộc đại phú đại quý, đương nhiên không cần loại thiên hạ đệ nhất trù hàng đầu gì gì đó, chỉ là ở trong cung đình tranh chấp đấu tranh gay gắt.Hơn nữa chèn ép qua được Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác, điều này cũng sẽ khiến bọn họ thích đến nỗi bạo lộ ra sự đắc ý.Hoàng quý phi đắc ý nhìn Lương phi một cái, thấy nàng ta tuy rằng cực lực nhẫn nại, nhưng cả người vẫn run rẩy, nhẫn cũng nhẫn không nổi.Hoàng quý phi tiến lên khoác tay nàng, nhẹ giọng thân thiết nói: "Muội muội không thấy thoải mái sao? Bất quá là bọn nhỏ chơi đùa thôi, không có gì."Lương phi lạnh lùng nói: "Đúng a, chỉ là bọn trẻ chơi đùa thôi, nhưng luôn có người ti bỉ vô sỉ, luôn muốn ngay cả trò đùa của bọn họ cũng phá hư."Tống Dung Miên vốn đứng ở phía sau hoàng quý phi bởi vì hoàng quý phi mà lui xuống vài bước, bèn đứng ở phía sau hoàng đế, nàng mím môi, nhìn Tô Mạt một cái, thấp giọng nói: "Có lẽ Tô tiểu thư còn có trò thú vị kìa. Một nữ hài tử trí tuệ như vậy, chỉ sợ sẽ không chỉ có một loại ý tưởng."Thanh âm của nàng rất nhẹ, lại rõ ràng truyền đến lỗ tai của hoàng đế.Hắn nghe thấy những lời trùng với suy nghĩ của chính mình đoán được, không khỏi quay đầu nhìn nàng, nha đầu kia nhìn giống như bởi vì tự ti tư thái có chút sợ hãi yếu nhược, nhưng lại cho nàng ta có một khí chất đơn thuần mộc mạc thôn quê.Hắn cười cười, "Tay ngươi đỡ được chút nào chưa? "Tống Dung Miên thấy hoàng đế hỏi, có chút luống cuống tay chân hành lễ đáp lời, thấy động tác nàng có chút non nớt ngốc nghếch, ngây thơ, hoàng đế cười cười, lại quay đầu nhìn về phía phía dưới, "Đem tất cả điểm tâm đều mở ra! "Lương phi trong lòng hừ lạnh một tiếng, kéo tay hoàng quý phi, giọng điệu nhạt nhẽo chỉ có hai người có thể nghe được, nói: "Tỷ tỷ xem ra thật sự suy nghĩ cho bệ hạ, sợ bệ hạ tịch mịch nha ."Nếu nhìn không ra tâm tư Tống Dung Miên, nhìn không ra kiểu dáng nàng ta làm bộ làm tịch thì quả thật là quá kì lạ rồi.