Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1092: Điều tra chân tướng – Ai ăn cắp của ai 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng quý phi hai mắt sáng ngời, lại tàn khốc nói:“Tô Văn Nhi, ngươi sao lại vì cái trước mắt, chẳng lẽ ngươi không biết thất điện hạ được ta nuôi lớn , ngươi muốn lợi dụng hắn. Chẳng phải cũng muốn lợi dụng ta, muốn ta bị người nói xấu?”Giáo dục ra một hoàng tử như vậy, nàng cũng phải gánh trách nhiệm.Tô Văn Nhi giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng khi rơi xuống vực sâu, vội vàng nắm lấy, chết cũng không buông: “ Nương nương, không phải tự nhiên điện hạ lại tiết lộ bí mật. Nói không chừng có người lợi dụng điện hạ. Tính ngài ấy thẳng thắn, không quanh co, cũng không bày tâm kế với người khác. Sợ là có người dùng lời cố ý gài bẫy, khiến ngài ấy tin mà không cẩn thận tiết lộ. Lần đó, sau khi ăn bánh ngọt xong trở về, ngài ấy có gặp Lương phi nương nương trên hành lang, nói không chừng….”Hoàng quý phi nghe vậy, một suy nghĩ chợt lóe, lập tức gọi người, nàng muốn điều tra xem kẻ nào dám tiếp tay cho Lương phi.Khi biết được chính xác chỗ Lương phi gặp Hoàng Phủ Giới, nàng bèn sai Tú Nga cùng cố Chiêu tìm cách hỏi thăm các thủ vệ cùng thái giám có mặt ở đó. Quả nhiên có chuyện Lương phi phái người đi đến tú xuân uyển.Hoàng quý phi giận tím mặt, Lương phi, ngươi được lắm, dám giở trò sau lưng ta.Bổn cung quyết không để yên cho ngươi!Cơn đau đầu của nàng ta biến mất, lập tức an bài mọi việc thỏa đáng, sau đó dẫn theo nhóm Tô Văn Nhi chậm rãi đi đến võ trường Võ Xuân uyển.Hoàng Phủ Kha nghe chuyện, lập tức đi tìm Tống Dung Hoa, nổi giận đùng đùng tìm nhóm ngườiTô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới hỏi tội.Tô Mạt lạnh lùng nói: “Có việc gì cứ việc tới trước mặt bệ hạ nói, đừng tới tìm ta.”Nàng ghét nhất dây dưa cùng mấy kẻ điên lẫn bọn đầu óc không có não, lúc nào cũng tự cho mình đúng.Đối với mấy kẻ này, không thể dùng lời mà nói bởi bọn chúng không bao giờ biết nghĩ cho ai ngoài bản thân mình.Các nàng còn muốn cản lại, nhưng thấy Hoàng Phủ Cẩn không kiên nhẫn nhíu mày, khí thế lạnh lùng, sợ tới mức Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha giật mình.Tống Dung Hoa giận dữ: “Tô Mạt, có bản lĩnh ngươi đừng dựa vào Tề vương, tự mình quang minh chính đại đối chất với chúng ta đi!”Tô Mạt thân thiết nắm tay Hoàng Phủ Cẩn, nhìn nàng ta nghịch ngợm cười, châm chọc nói: “Ngại quá, cả đời ta đều cần nhờ Cẩn ca ca , ngươi muốn nhờ cũng không có cửa đâu.”Tống Dung Hoa tức muốn bể phổi, ước gì có thể xông toái xé xác Tô Mạt.Nhưng nàng chỉ có thể đứng đây nhìn Tô Mạt đắc ý ôm tay Hoàng Phủ Cẩn mà không làm gì được.Hoàng Phủ Cẩn sủng nịch xoa đầu Tô Mạt, nhắc nàng cẩn thận kẻo té lại càng làm Tống Dung Hoa sôi máu.
Hoàng quý phi hai mắt
sáng ngời, lại tàn khốc nói:“Tô Văn Nhi, ngươi sao lại vì cái trước mắt, chẳng lẽ ngươi không biết thất điện hạ được ta nuôi lớn , ngươi muốn
lợi dụng hắn. Chẳng phải cũng muốn lợi dụng ta, muốn ta bị người nói
xấu?”
Giáo dục ra một hoàng tử như vậy, nàng cũng phải gánh trách nhiệm.
Tô Văn Nhi giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng khi rơi xuống vực sâu,
vội vàng nắm lấy, chết cũng không buông: “ Nương nương, không phải tự
nhiên điện hạ lại tiết lộ bí mật. Nói không chừng có người lợi dụng điện hạ. Tính ngài ấy thẳng thắn, không quanh co, cũng không bày tâm kế với
người khác. Sợ là có người dùng lời cố ý gài bẫy, khiến ngài ấy tin mà
không cẩn thận tiết lộ. Lần đó, sau khi ăn bánh ngọt xong trở về, ngài
ấy có gặp Lương phi nương nương trên hành lang, nói không chừng….”
Hoàng quý phi nghe vậy, một suy nghĩ chợt lóe, lập tức gọi người, nàng muốn điều tra xem kẻ nào dám tiếp tay cho Lương phi.
Khi biết được chính xác chỗ Lương phi gặp Hoàng Phủ Giới, nàng bèn sai Tú
Nga cùng cố Chiêu tìm cách hỏi thăm các thủ vệ cùng thái giám có mặt ở
đó. Quả nhiên có chuyện Lương phi phái người đi đến tú xuân uyển.
Hoàng quý phi giận tím mặt, Lương phi, ngươi được lắm, dám giở trò sau lưng ta.
Bổn cung quyết không để yên cho ngươi!
Cơn đau đầu của nàng ta biến mất, lập tức an bài mọi việc thỏa đáng, sau đó dẫn theo nhóm Tô Văn Nhi chậm rãi đi đến võ trường Võ Xuân uyển.
Hoàng Phủ Kha nghe chuyện, lập tức đi tìm Tống Dung Hoa, nổi giận đùng đùng tìm nhóm ngườiTô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới hỏi tội.
Tô Mạt lạnh lùng nói: “Có việc gì cứ việc tới trước mặt bệ hạ nói, đừng tới tìm ta.”
Nàng ghét nhất dây dưa cùng mấy kẻ điên lẫn bọn đầu óc không có não, lúc nào cũng tự cho mình đúng.Đối với mấy kẻ này, không thể dùng lời mà nói bởi bọn chúng không bao giờ biết nghĩ cho ai ngoài bản thân mình.
Các nàng còn muốn cản lại, nhưng thấy Hoàng Phủ Cẩn không kiên nhẫn nhíu
mày, khí thế lạnh lùng, sợ tới mức Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha giật mình.
Tống Dung Hoa giận dữ: “Tô Mạt, có bản lĩnh ngươi đừng dựa vào Tề vương, tự mình quang minh chính đại đối chất với chúng ta đi!”
Tô Mạt thân thiết nắm tay Hoàng Phủ Cẩn, nhìn nàng ta nghịch ngợm cười,
châm chọc nói: “Ngại quá, cả đời ta đều cần nhờ Cẩn ca ca , ngươi muốn
nhờ cũng không có cửa đâu.”
Tống Dung Hoa tức muốn bể phổi, ước gì có thể xông toái xé xác Tô Mạt.
Nhưng nàng chỉ có thể đứng đây nhìn Tô Mạt đắc ý ôm tay Hoàng Phủ Cẩn mà không làm gì được.
Hoàng Phủ Cẩn sủng nịch xoa đầu Tô Mạt, nhắc nàng cẩn thận kẻo té lại càng làm Tống Dung Hoa sôi máu.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng quý phi hai mắt sáng ngời, lại tàn khốc nói:“Tô Văn Nhi, ngươi sao lại vì cái trước mắt, chẳng lẽ ngươi không biết thất điện hạ được ta nuôi lớn , ngươi muốn lợi dụng hắn. Chẳng phải cũng muốn lợi dụng ta, muốn ta bị người nói xấu?”Giáo dục ra một hoàng tử như vậy, nàng cũng phải gánh trách nhiệm.Tô Văn Nhi giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng khi rơi xuống vực sâu, vội vàng nắm lấy, chết cũng không buông: “ Nương nương, không phải tự nhiên điện hạ lại tiết lộ bí mật. Nói không chừng có người lợi dụng điện hạ. Tính ngài ấy thẳng thắn, không quanh co, cũng không bày tâm kế với người khác. Sợ là có người dùng lời cố ý gài bẫy, khiến ngài ấy tin mà không cẩn thận tiết lộ. Lần đó, sau khi ăn bánh ngọt xong trở về, ngài ấy có gặp Lương phi nương nương trên hành lang, nói không chừng….”Hoàng quý phi nghe vậy, một suy nghĩ chợt lóe, lập tức gọi người, nàng muốn điều tra xem kẻ nào dám tiếp tay cho Lương phi.Khi biết được chính xác chỗ Lương phi gặp Hoàng Phủ Giới, nàng bèn sai Tú Nga cùng cố Chiêu tìm cách hỏi thăm các thủ vệ cùng thái giám có mặt ở đó. Quả nhiên có chuyện Lương phi phái người đi đến tú xuân uyển.Hoàng quý phi giận tím mặt, Lương phi, ngươi được lắm, dám giở trò sau lưng ta.Bổn cung quyết không để yên cho ngươi!Cơn đau đầu của nàng ta biến mất, lập tức an bài mọi việc thỏa đáng, sau đó dẫn theo nhóm Tô Văn Nhi chậm rãi đi đến võ trường Võ Xuân uyển.Hoàng Phủ Kha nghe chuyện, lập tức đi tìm Tống Dung Hoa, nổi giận đùng đùng tìm nhóm ngườiTô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới hỏi tội.Tô Mạt lạnh lùng nói: “Có việc gì cứ việc tới trước mặt bệ hạ nói, đừng tới tìm ta.”Nàng ghét nhất dây dưa cùng mấy kẻ điên lẫn bọn đầu óc không có não, lúc nào cũng tự cho mình đúng.Đối với mấy kẻ này, không thể dùng lời mà nói bởi bọn chúng không bao giờ biết nghĩ cho ai ngoài bản thân mình.Các nàng còn muốn cản lại, nhưng thấy Hoàng Phủ Cẩn không kiên nhẫn nhíu mày, khí thế lạnh lùng, sợ tới mức Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha giật mình.Tống Dung Hoa giận dữ: “Tô Mạt, có bản lĩnh ngươi đừng dựa vào Tề vương, tự mình quang minh chính đại đối chất với chúng ta đi!”Tô Mạt thân thiết nắm tay Hoàng Phủ Cẩn, nhìn nàng ta nghịch ngợm cười, châm chọc nói: “Ngại quá, cả đời ta đều cần nhờ Cẩn ca ca , ngươi muốn nhờ cũng không có cửa đâu.”Tống Dung Hoa tức muốn bể phổi, ước gì có thể xông toái xé xác Tô Mạt.Nhưng nàng chỉ có thể đứng đây nhìn Tô Mạt đắc ý ôm tay Hoàng Phủ Cẩn mà không làm gì được.Hoàng Phủ Cẩn sủng nịch xoa đầu Tô Mạt, nhắc nàng cẩn thận kẻo té lại càng làm Tống Dung Hoa sôi máu.