Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1096: Nếu không nhận tội – Đánh cho bổn cung! 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lương phi cả giận: “Nô tài này cãi nhau với Ấn Nguyệt, ta mới mắng hắn mấy câu mà hắn dám …. Thứ nô tài như vậy, đuổi đi càng tốt.”Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt một cái mới nói với Lương phi :“Mẫu phi, Lai tinh không phải người như vậy, hắn chắc không vì một chút chuyện nhỏ liền bỏ đi, chắc hắn gặp chuyện gì khó xử, chỉ tại lúc đó con bận quá, chưa kịp hỏi hắn.”Hoàng đế thản nhiên nói: “Cũng không có gì gấp, lấy nước tạt cho hắn dậy rồi hỏi là được.”Hoàng quý phi sửng sốt, Tô Văn Nhi vội thấp giọng nhắc nhở nàng: “Nương nương, cẩn thận âm mưu bọn họ.”Xem ra, Lương phi cùng Hoàng Phủ Giác muốn hợp lại hãm hại hoàng quý phi, nói người ép Lai Tinh giám thị Lương phi , Lai Tinh không chịu, cho nên mới bị hoàng quý phi tìm cách đánh chết hắn..Lúc này Hoàng Phủ Giới đột nhiên mở miệng, hắn nhấc áo choàng, quỳ trước mặt hoàng đế: “Phụ hoàng, con có chuyện muốn nói. Đúng là con biết Tô VănNhi cùng Tô Mạt làm điểm tâm giống nhau. Con cũng muốn nhắc Tô Mạt , nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Nhưng con thấy, từ cách làm bánh của hai bên, Tô Văn Nhi giống như mới là người trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.”Tô Văn lập tức phản bác: “Bệ hạ, không phải, là thần nữ tự mình đọc sách kết hợp lời nói của đầu bếp mà nghĩ ra được.”Hoàng Phủ Giới lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghe ai nói ?”Tô Văn há miệng thở dốc, hoàng quý phi lập tức nói: “Bệ hạ, Tôn Nhất Đao - Tôn đầu bếp là người phụ trách giúp Văn Nhi.”Hoàng đế lập tức sai người truyền Tôn Nhất Đao vào điện.Tôn Nhất Đao được người dẫn tới, vội quỳ xuống hành lễ. Lưu Ngọc đem toàn bộ câu chuyện kể lại, Tôn Nhất Đao nghe xong lắc đầu: “Tuy nô tài làm điểm tâm đã nhiều năm, cũng được sư phụ khen ngợi nhưng nô tài chưa từng gặp qua loại điểm tâm thần kì như vậy bao giờ.”Hắn vừa dứt lời, mọi người đồng loạt ồ lên. Lời này của Tôn Nhất Đao đủ để chứng minh, Tô Văn nói dối.Hoàng quý phi âm trầm nghiến răng nói: “Tôn Nhất Đao, ngươi biết ngươi đang nói gì sao?”Tôn đầu bếp dập đầu nói: “Nương nương lệnh nô tài giúp Tô tiểu thư, nô tài đều giúp. Tô tiểu thư sai làm cái gì, nô tài liền làm cái đó. Ban đầu, Tô tiểu thư nói đem bánh đi hấp, nhưng bánh hấp ăn không được, nô tài mới đề nghị nướng.Từ đầu đến cuối nô tài đều làm theo lời của Tô tiểu thư, không dám sai khác.”Mặt Tô Văn Nhi tái mét nhưng vẫn gắng chống chế: “Thần nữ đọc được trong sách, sau đó nghĩ ra cách làm này, nên nhờ Tôn đầu bếp giúp đỡ thêm.”

Lương phi cả giận: “Nô tài này cãi nhau với Ấn Nguyệt, ta mới mắng hắn mấy câu mà hắn dám ….
Thứ nô tài như vậy, đuổi đi càng tốt.”

Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt một cái mới nói với Lương phi :“Mẫu phi, Lai tinh không phải người như
vậy, hắn chắc không vì một chút chuyện nhỏ liền bỏ đi, chắc hắn gặp
chuyện gì khó xử, chỉ tại lúc đó con bận quá, chưa kịp hỏi hắn.”

Hoàng đế thản nhiên nói: “Cũng không có gì gấp, lấy nước tạt cho hắn dậy rồi hỏi là được.”

Hoàng quý phi sửng sốt, Tô Văn Nhi vội thấp giọng nhắc nhở nàng: “Nương nương, cẩn thận âm mưu bọn họ.”

Xem ra, Lương phi cùng Hoàng Phủ Giác muốn hợp lại hãm hại hoàng quý phi,
nói người ép Lai Tinh giám thị Lương phi , Lai Tinh không chịu, cho nên
mới bị hoàng quý phi tìm cách đánh chết hắn..

Lúc này Hoàng Phủ
Giới đột nhiên mở miệng, hắn nhấc áo choàng, quỳ trước mặt hoàng đế:
“Phụ hoàng, con có chuyện muốn nói. Đúng là con biết Tô VănNhi cùng Tô
Mạt làm điểm tâm giống nhau. Con cũng muốn nhắc Tô Mạt , nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Nhưng con thấy, từ cách làm bánh của hai bên, Tô Văn Nhi
giống như mới là người trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.”

Tô Văn lập tức phản bác: “Bệ hạ, không phải, là thần nữ tự mình đọc sách kết hợp lời nói của đầu bếp mà nghĩ ra được.”

Hoàng Phủ Giới lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghe ai nói ?”

Tô Văn há miệng thở dốc, hoàng quý phi lập tức nói: “Bệ hạ, Tôn Nhất Đao - Tôn đầu bếp là người phụ trách giúp Văn Nhi.”

Hoàng đế lập tức sai người truyền Tôn Nhất Đao vào điện.

Tôn Nhất Đao được người dẫn tới, vội quỳ xuống hành lễ. Lưu Ngọc đem toàn
bộ câu chuyện kể lại, Tôn Nhất Đao nghe xong lắc đầu: “Tuy nô tài làm
điểm tâm đã nhiều năm, cũng được sư phụ khen ngợi nhưng nô tài chưa từng gặp qua loại điểm tâm thần kì như vậy bao giờ.”

Hắn vừa dứt lời, mọi người đồng loạt ồ lên. Lời này của Tôn Nhất Đao đủ để chứng minh, Tô Văn nói dối.

Hoàng quý phi âm trầm nghiến răng nói: “Tôn Nhất Đao, ngươi biết ngươi đang nói gì sao?”

Tôn đầu bếp dập đầu nói: “Nương nương lệnh nô tài giúp Tô tiểu thư, nô tài
đều giúp. Tô tiểu thư sai làm cái gì, nô tài liền làm cái đó. Ban đầu,
Tô tiểu thư nói đem bánh đi hấp, nhưng bánh hấp ăn không được, nô tài
mới đề nghị nướng.Từ đầu đến cuối nô tài đều làm theo lời của Tô tiểu
thư, không dám sai khác.”

Mặt Tô Văn Nhi tái mét nhưng vẫn gắng
chống chế: “Thần nữ đọc được trong sách, sau đó nghĩ ra cách làm này,
nên nhờ Tôn đầu bếp giúp đỡ thêm.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lương phi cả giận: “Nô tài này cãi nhau với Ấn Nguyệt, ta mới mắng hắn mấy câu mà hắn dám …. Thứ nô tài như vậy, đuổi đi càng tốt.”Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt một cái mới nói với Lương phi :“Mẫu phi, Lai tinh không phải người như vậy, hắn chắc không vì một chút chuyện nhỏ liền bỏ đi, chắc hắn gặp chuyện gì khó xử, chỉ tại lúc đó con bận quá, chưa kịp hỏi hắn.”Hoàng đế thản nhiên nói: “Cũng không có gì gấp, lấy nước tạt cho hắn dậy rồi hỏi là được.”Hoàng quý phi sửng sốt, Tô Văn Nhi vội thấp giọng nhắc nhở nàng: “Nương nương, cẩn thận âm mưu bọn họ.”Xem ra, Lương phi cùng Hoàng Phủ Giác muốn hợp lại hãm hại hoàng quý phi, nói người ép Lai Tinh giám thị Lương phi , Lai Tinh không chịu, cho nên mới bị hoàng quý phi tìm cách đánh chết hắn..Lúc này Hoàng Phủ Giới đột nhiên mở miệng, hắn nhấc áo choàng, quỳ trước mặt hoàng đế: “Phụ hoàng, con có chuyện muốn nói. Đúng là con biết Tô VănNhi cùng Tô Mạt làm điểm tâm giống nhau. Con cũng muốn nhắc Tô Mạt , nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Nhưng con thấy, từ cách làm bánh của hai bên, Tô Văn Nhi giống như mới là người trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.”Tô Văn lập tức phản bác: “Bệ hạ, không phải, là thần nữ tự mình đọc sách kết hợp lời nói của đầu bếp mà nghĩ ra được.”Hoàng Phủ Giới lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghe ai nói ?”Tô Văn há miệng thở dốc, hoàng quý phi lập tức nói: “Bệ hạ, Tôn Nhất Đao - Tôn đầu bếp là người phụ trách giúp Văn Nhi.”Hoàng đế lập tức sai người truyền Tôn Nhất Đao vào điện.Tôn Nhất Đao được người dẫn tới, vội quỳ xuống hành lễ. Lưu Ngọc đem toàn bộ câu chuyện kể lại, Tôn Nhất Đao nghe xong lắc đầu: “Tuy nô tài làm điểm tâm đã nhiều năm, cũng được sư phụ khen ngợi nhưng nô tài chưa từng gặp qua loại điểm tâm thần kì như vậy bao giờ.”Hắn vừa dứt lời, mọi người đồng loạt ồ lên. Lời này của Tôn Nhất Đao đủ để chứng minh, Tô Văn nói dối.Hoàng quý phi âm trầm nghiến răng nói: “Tôn Nhất Đao, ngươi biết ngươi đang nói gì sao?”Tôn đầu bếp dập đầu nói: “Nương nương lệnh nô tài giúp Tô tiểu thư, nô tài đều giúp. Tô tiểu thư sai làm cái gì, nô tài liền làm cái đó. Ban đầu, Tô tiểu thư nói đem bánh đi hấp, nhưng bánh hấp ăn không được, nô tài mới đề nghị nướng.Từ đầu đến cuối nô tài đều làm theo lời của Tô tiểu thư, không dám sai khác.”Mặt Tô Văn Nhi tái mét nhưng vẫn gắng chống chế: “Thần nữ đọc được trong sách, sau đó nghĩ ra cách làm này, nên nhờ Tôn đầu bếp giúp đỡ thêm.”

Chương 1096: Nếu không nhận tội – Đánh cho bổn cung! 03