Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1098: Giấu đầu lòi đuôi 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng giật giật miệng, môi run run, lại nói không ra điều gì.Tô Mạt cười hì hì nhìn nàng, trong ánh mắt chớp động những tia sáng giảo hoạt, mang theo nồng đậm trào phúng cùng một chút thương hại.Tô Văn Nhi hối hận không thôi, nàng quá nóng vội nên mới bị Tô Mạt gài bẫy, tự mình thừa nhận là người nghe trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.Người nghe cũng đều hiểu được , trên mặt biểu tình gì cũng có.Nhưng dù sao họ cũng không tiện lên tiếng, Tô Văn Nhi là nữ nhi Tô gia, hành động kinh người của nàng có làm xấu mặt cũng là xấu mặt Tô gia.Hơn nữa chuyện đấu đá giữa chị em trong nhà có đồn ra ngoài cũng không hay ho gì cho cam.Lúc này lão phu nhân đứng dậy, run rẩy quỳ xuống trước mặt hoàng đế, hoàng đế vội bảo Lưu Ngọc đỡ lấy nàng.Lão phu nhân thi lễ nói:“Bệ hạ, thiếp thân hổ thẹn, dạy cháu không nghiêm để nó làm ra chuyện tày đình bực này, thật vô cùng xấu hổ. Cầu mong bệ hạ có thể cho phép thiếp thân đem cháu gái mang về nhà dạy dỗ lại, tránh ngày sau nó lại làm ra chuyện gì xúc phạm bệ hạ cùng quý phi nương nương.”Lời lão phu nhân nói chính là cố ý để hoàng quý phi nghe, nàng giữ Tô Văn Nhi ở lại trong cung nhưng lại khiến Tô Văn Nhi làm ra chuyện như vậy.Mặt khác, lời đó của nàng cũng ngầm khiếu nại với hoàng đế, sở dĩ Tô Văn Nhi dám làm như thế là do nó ở trong cung mà ra, ở Tô gia nhà bà làm gì xảy ra chuyện đó.Hoàng đế cũng không nhân nhượng hoàng quý phi, cười nói:“Tô lão phu nhân nói phải, bất quá chỉ là chuyện của con trẻ, chúng còn nhỏ nên bướng bỉnh là chuyện thường.”Tô Văn Nhi nghe lời hoàng đế, biết mình sẽ bị đưa trở về Tô gia đi, từ nay về sau nàng làm gì còn tự do?Hơn nữa chuyện nàng giúp Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha lần đó, lão phu nhân mà biết chắc sẽ hận nàng chết mất.Về nhà......Nàng không khỏi rùng mình một cái, có chút không rét mà run.Nàng cuống quít nhìn về phía hoàng quý phi, hoàng quý phi lại lạnh lùng không thèm liếc nàng.Hoàng quý phi tức không chịu được. Đây chắc chắn là âm mưu của hoàng đế, nói cái gì đạp thanh, kỳ thật đạp thanh chỉ là ngụy trang, tước đoạt chức quyền tả tướng chia bớt cho Tô gia mới là thật.Hơn nữa cũng không muốn gả nữ nhi Tô gia cho thái tử.Cũng đồng nghĩa với việc làm suy yếu lực lượng thái tử.Xét đến cùng, chính là muốn đối phó nàng mà thôi.Ngàng vốn muốn nhanh ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, ai ngờ được.....Thật là tức chết nàng , nàng nghĩ cỡ nào cũng không tưởng được sự việc sẽ trở thành như vậy.Tô Văn Nhi này nói thì dễ nghe lắm, đồ vô dụng làm gì cũng không nên thân.

Nàng giật giật miệng, môi run run, lại nói không ra điều gì.

Tô Mạt cười hì hì nhìn nàng, trong ánh mắt chớp động những tia sáng giảo
hoạt, mang theo nồng đậm trào phúng cùng một chút thương hại.


Văn Nhi hối hận không thôi, nàng quá nóng vội nên mới bị Tô Mạt gài bẫy, tự mình thừa nhận là người nghe trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.

Người nghe cũng đều hiểu được , trên mặt biểu tình gì cũng có.

Nhưng dù sao họ cũng không tiện lên tiếng, Tô Văn Nhi là nữ nhi Tô gia, hành
động kinh người của nàng có làm xấu mặt cũng là xấu mặt Tô gia.

Hơn nữa chuyện đấu đá giữa chị em trong nhà có đồn ra ngoài cũng không hay ho gì cho cam.

Lúc này lão phu nhân đứng dậy, run rẩy quỳ xuống trước mặt hoàng đế, hoàng đế vội bảo Lưu Ngọc đỡ lấy nàng.

Lão phu nhân thi lễ nói:“Bệ hạ, thiếp thân hổ thẹn, dạy cháu không nghiêm
để nó làm ra chuyện tày đình bực này, thật vô cùng xấu hổ. Cầu mong bệ
hạ có thể cho phép thiếp thân đem cháu gái mang về nhà dạy dỗ lại, tránh ngày sau nó lại làm ra chuyện gì xúc phạm bệ hạ cùng quý phi nương
nương.”

Lời lão phu nhân nói chính là cố ý để hoàng quý phi nghe, nàng giữ Tô Văn Nhi ở lại trong cung nhưng lại khiến Tô Văn Nhi làm ra
chuyện như vậy.

Mặt khác, lời đó của nàng cũng ngầm khiếu nại với hoàng đế, sở dĩ Tô Văn Nhi dám làm như thế là do nó ở trong cung mà
ra, ở Tô gia nhà bà làm gì xảy ra chuyện đó.

Hoàng đế cũng không nhân nhượng hoàng quý phi, cười nói:“Tô lão phu nhân nói phải, bất quá
chỉ là chuyện của con trẻ, chúng còn nhỏ nên bướng bỉnh là chuyện
thường.”

Tô Văn Nhi nghe lời hoàng đế, biết mình sẽ bị đưa trở về Tô gia đi, từ nay về sau nàng làm gì còn tự do?

Hơn nữa chuyện nàng giúp Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha lần đó, lão phu nhân mà biết chắc sẽ hận nàng chết mất.

Về nhà......

Nàng không khỏi rùng mình một cái, có chút không rét mà run.

Nàng cuống quít nhìn về phía hoàng quý phi, hoàng quý phi lại lạnh lùng không thèm liếc nàng.

Hoàng quý phi tức không chịu được. Đây chắc chắn là âm mưu của hoàng đế, nói
cái gì đạp thanh, kỳ thật đạp thanh chỉ là ngụy trang, tước đoạt chức
quyền tả tướng chia bớt cho Tô gia mới là thật.

Hơn nữa cũng không muốn gả nữ nhi Tô gia cho thái tử.

Cũng đồng nghĩa với việc làm suy yếu lực lượng thái tử.

Xét đến cùng, chính là muốn đối phó nàng mà thôi.

Ngàng vốn muốn nhanh ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, ai ngờ được.....

Thật là tức chết nàng , nàng nghĩ cỡ nào cũng không tưởng được sự việc sẽ trở thành như vậy.

Tô Văn Nhi này nói thì dễ nghe lắm, đồ vô dụng làm gì cũng không nên thân.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng giật giật miệng, môi run run, lại nói không ra điều gì.Tô Mạt cười hì hì nhìn nàng, trong ánh mắt chớp động những tia sáng giảo hoạt, mang theo nồng đậm trào phúng cùng một chút thương hại.Tô Văn Nhi hối hận không thôi, nàng quá nóng vội nên mới bị Tô Mạt gài bẫy, tự mình thừa nhận là người nghe trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.Người nghe cũng đều hiểu được , trên mặt biểu tình gì cũng có.Nhưng dù sao họ cũng không tiện lên tiếng, Tô Văn Nhi là nữ nhi Tô gia, hành động kinh người của nàng có làm xấu mặt cũng là xấu mặt Tô gia.Hơn nữa chuyện đấu đá giữa chị em trong nhà có đồn ra ngoài cũng không hay ho gì cho cam.Lúc này lão phu nhân đứng dậy, run rẩy quỳ xuống trước mặt hoàng đế, hoàng đế vội bảo Lưu Ngọc đỡ lấy nàng.Lão phu nhân thi lễ nói:“Bệ hạ, thiếp thân hổ thẹn, dạy cháu không nghiêm để nó làm ra chuyện tày đình bực này, thật vô cùng xấu hổ. Cầu mong bệ hạ có thể cho phép thiếp thân đem cháu gái mang về nhà dạy dỗ lại, tránh ngày sau nó lại làm ra chuyện gì xúc phạm bệ hạ cùng quý phi nương nương.”Lời lão phu nhân nói chính là cố ý để hoàng quý phi nghe, nàng giữ Tô Văn Nhi ở lại trong cung nhưng lại khiến Tô Văn Nhi làm ra chuyện như vậy.Mặt khác, lời đó của nàng cũng ngầm khiếu nại với hoàng đế, sở dĩ Tô Văn Nhi dám làm như thế là do nó ở trong cung mà ra, ở Tô gia nhà bà làm gì xảy ra chuyện đó.Hoàng đế cũng không nhân nhượng hoàng quý phi, cười nói:“Tô lão phu nhân nói phải, bất quá chỉ là chuyện của con trẻ, chúng còn nhỏ nên bướng bỉnh là chuyện thường.”Tô Văn Nhi nghe lời hoàng đế, biết mình sẽ bị đưa trở về Tô gia đi, từ nay về sau nàng làm gì còn tự do?Hơn nữa chuyện nàng giúp Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha lần đó, lão phu nhân mà biết chắc sẽ hận nàng chết mất.Về nhà......Nàng không khỏi rùng mình một cái, có chút không rét mà run.Nàng cuống quít nhìn về phía hoàng quý phi, hoàng quý phi lại lạnh lùng không thèm liếc nàng.Hoàng quý phi tức không chịu được. Đây chắc chắn là âm mưu của hoàng đế, nói cái gì đạp thanh, kỳ thật đạp thanh chỉ là ngụy trang, tước đoạt chức quyền tả tướng chia bớt cho Tô gia mới là thật.Hơn nữa cũng không muốn gả nữ nhi Tô gia cho thái tử.Cũng đồng nghĩa với việc làm suy yếu lực lượng thái tử.Xét đến cùng, chính là muốn đối phó nàng mà thôi.Ngàng vốn muốn nhanh ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, ai ngờ được.....Thật là tức chết nàng , nàng nghĩ cỡ nào cũng không tưởng được sự việc sẽ trở thành như vậy.Tô Văn Nhi này nói thì dễ nghe lắm, đồ vô dụng làm gì cũng không nên thân.

Chương 1098: Giấu đầu lòi đuôi 02