Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1103: Quân có thê thiếp có phu 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư chấn động, hai chân run rẩy. Nàng cố đi lên trước nhìn lén qua khe hở thấy các vị phu nhân đang ngồi trên tháp tao nhã cười chúc mừng lẫn nhau.Nàng lại nghe Tả phu nhân nói : “Lão phu nhân, đại công tử của Tần muội không sao toàn nhờ công Tô Mạt. Mạt Mạt này bình thường đã giỏi nhưng không ngờ còn biết y thuật cứu người, thật là một tiểu cô nương khiến người ta kinh ngạc không thôi.”Lão phu nhân khiêm tốn cười: “ Nha đầu đó từ nhỏ đã không giống người thường, nữ hồng không học mà chỉ toàn ưa thích những thứ linh tinh cổ quái. Chúng ta ban đầu cũng khuyên nhưng khuyên không nổi . lần nọ có một vị ngự y đến viếng, nó vậy mà tự ý chạy đến đòi người ta dạy cho. Hôm đó làm chúng ta sợ chết đi được. Nếu như Tần công tử có bề nào, chúng ta không biết phải làm sao tạ lỗi….”Tần phu nhân liên tục nói tiếng cám ơn: “Mấy ngài trước, lão phu nhân có phái người hỏi qua ngày sinh của Quân nhi, hôm nay ta đến đây trả lời lão phu nhân không biết có trễ không?”Lão phu nhân vui vẻ: “Không trễ, không trễ, mấy ngài nay lão thân vẫn chờ câu trả lời của phu nhân mà.”Nghe ra, chắc hai người đang là tính bàn chuyện hôn nhân cho đại tiểu thư cùng Tần Nguyên Quân.Nhưng lúc này đại tiểu thư không nghe được gì nữa. Trong đầu nàng chỉ quanh đi quẩn lại chuyện đính hôn của thái tử với Tả Nghi Lan.Nàng gắt gao vò nát khăn trong tay, như người mất hồn ra ngoài cửa sau, quên luôn chuyện đem theo bánh.Bên trong, nha hoàn không biết nàng tới đây làm gì nên cũng không cản nàng lại.Nàng cứ đi thẳn g ra ngoài, trong đầu chỉ muốn tìm một nơi thật yên lặng để nàng có thể bình tâm suy nghĩ.Ban đấu, nàng cũng giống như các cô nương khác, cha mẹ chọn ai, nàng sẽ gả cho người đó. Nàng biết nàng sẽ không được tự mình quyết định.Hơn nữa từ ngày bị mẹ nàng nhẫn tâm hãm hại, lòng của nàng càng thêm lạnh lẽo, không còn lưu luyến nhiều chuyện thế gian, cũng không mong mỏi một kết quả tốt gì nữa.Nàng cảm thấy nàng cuộc đời của nàng không có gì đáng lưu luyến. Một thân một mình đến thế gian này rồi cũng có ngày ra đi một bóng, không người nhớ, không người hay, ngay cả mẹ ruột còn đối xử với nàng như vậy thì nàng còn gì để mà hy vọng đây?Nhưng ông trời lại trêu người, cố tình đưa Mạt Mạt đến bên nàng. Nàng nghịch ngợm đáng yêu làm người ấm áp. Ấm áp đến nỗi khiến cho tâm hồn lạnh lẽo của nàng được sưởi ấm, làm cho nàng mong chờ,khát vọng, khát vọng tự do.Nàng với thái tử chưa bao giờ có cơ hội ở chung một chỗ, chỉ vài lần tình cờ gặp mặt, hắn sẽ nhìn nàng thật lâu, hoặc ở những lúc nàng không để ý chăm chú nhìn nàng.Từ trước đến giờ, nàng chưa được ai đối với nàng như vậy, dùng ánh mắt của nam nhân khen ngợi, khâm phục nàng, cũng có lưu luyến si mê nàng.Trong ánh mắt thâm trầm của hắn chưa từng che dấu ái mộ dành cho nàng.

Đại tiểu thư chấn
động, hai chân run rẩy. Nàng cố đi lên trước nhìn lén qua khe hở thấy
các vị phu nhân đang ngồi trên tháp tao nhã cười chúc mừng lẫn nhau.

Nàng lại nghe Tả phu nhân nói : “Lão phu nhân, đại công tử của Tần muội
không sao toàn nhờ công Tô Mạt. Mạt Mạt này bình thường đã giỏi nhưng
không ngờ còn biết y thuật cứu người, thật là một tiểu cô nương khiến
người ta kinh ngạc không thôi.”

Lão phu nhân khiêm tốn cười: “
Nha đầu đó từ nhỏ đã không giống người thường, nữ hồng không học mà chỉ
toàn ưa thích những thứ linh tinh cổ quái. Chúng ta ban đầu cũng khuyên
nhưng khuyên không nổi . lần nọ có một vị ngự y đến viếng, nó vậy mà tự ý chạy đến đòi người ta dạy cho. Hôm đó làm chúng ta sợ chết đi được.
Nếu như Tần công tử có bề nào, chúng ta không biết phải làm sao tạ
lỗi….”

Tần phu nhân liên tục nói tiếng cám ơn: “Mấy ngài trước,
lão phu nhân có phái người hỏi qua ngày sinh của Quân nhi, hôm nay ta
đến đây trả lời lão phu nhân không biết có trễ không?”

Lão phu nhân vui vẻ: “Không trễ, không trễ, mấy ngài nay lão thân vẫn chờ câu trả lời của phu nhân mà.”

Nghe ra, chắc hai người đang là tính bàn chuyện hôn nhân cho đại tiểu thư cùng Tần Nguyên Quân.

Nhưng lúc này đại tiểu thư không nghe được gì nữa. Trong đầu nàng chỉ quanh
đi quẩn lại chuyện đính hôn của thái tử với Tả Nghi Lan.

Nàng gắt gao vò nát khăn trong tay, như người mất hồn ra ngoài cửa sau, quên luôn chuyện đem theo bánh.

Bên trong, nha hoàn không biết nàng tới đây làm gì nên cũng không cản nàng lại.

Nàng cứ đi thẳn g ra ngoài, trong đầu chỉ muốn tìm một nơi thật yên lặng để nàng có thể bình tâm suy nghĩ.

Ban đấu, nàng cũng giống như các cô nương khác, cha mẹ chọn ai, nàng sẽ gả
cho người đó. Nàng biết nàng sẽ không được tự mình quyết định.

Hơn nữa từ ngày bị mẹ nàng nhẫn tâm hãm hại, lòng của nàng càng thêm lạnh
lẽo, không còn lưu luyến nhiều chuyện thế gian, cũng không mong mỏi một
kết quả tốt gì nữa.

Nàng cảm thấy nàng cuộc đời của nàng không có gì đáng lưu luyến. Một thân một mình đến thế gian này rồi cũng có ngày
ra đi một bóng, không người nhớ, không người hay, ngay cả mẹ ruột còn
đối xử với nàng như vậy thì nàng còn gì để mà hy vọng đây?

Nhưng
ông trời lại trêu người, cố tình đưa Mạt Mạt đến bên nàng. Nàng nghịch
ngợm đáng yêu làm người ấm áp. Ấm áp đến nỗi khiến cho tâm hồn lạnh lẽo
của nàng được sưởi ấm, làm cho nàng mong chờ,khát vọng, khát vọng tự do.

Nàng với thái tử chưa bao giờ có cơ hội ở chung một chỗ, chỉ vài lần tình cờ gặp mặt, hắn sẽ nhìn nàng thật lâu, hoặc ở những lúc nàng không để ý
chăm chú nhìn nàng.

Từ trước đến giờ, nàng chưa được ai đối với
nàng như vậy, dùng ánh mắt của nam nhân khen ngợi, khâm phục nàng, cũng
có lưu luyến si mê nàng.

Trong ánh mắt thâm trầm của hắn chưa từng che dấu ái mộ dành cho nàng.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư chấn động, hai chân run rẩy. Nàng cố đi lên trước nhìn lén qua khe hở thấy các vị phu nhân đang ngồi trên tháp tao nhã cười chúc mừng lẫn nhau.Nàng lại nghe Tả phu nhân nói : “Lão phu nhân, đại công tử của Tần muội không sao toàn nhờ công Tô Mạt. Mạt Mạt này bình thường đã giỏi nhưng không ngờ còn biết y thuật cứu người, thật là một tiểu cô nương khiến người ta kinh ngạc không thôi.”Lão phu nhân khiêm tốn cười: “ Nha đầu đó từ nhỏ đã không giống người thường, nữ hồng không học mà chỉ toàn ưa thích những thứ linh tinh cổ quái. Chúng ta ban đầu cũng khuyên nhưng khuyên không nổi . lần nọ có một vị ngự y đến viếng, nó vậy mà tự ý chạy đến đòi người ta dạy cho. Hôm đó làm chúng ta sợ chết đi được. Nếu như Tần công tử có bề nào, chúng ta không biết phải làm sao tạ lỗi….”Tần phu nhân liên tục nói tiếng cám ơn: “Mấy ngài trước, lão phu nhân có phái người hỏi qua ngày sinh của Quân nhi, hôm nay ta đến đây trả lời lão phu nhân không biết có trễ không?”Lão phu nhân vui vẻ: “Không trễ, không trễ, mấy ngài nay lão thân vẫn chờ câu trả lời của phu nhân mà.”Nghe ra, chắc hai người đang là tính bàn chuyện hôn nhân cho đại tiểu thư cùng Tần Nguyên Quân.Nhưng lúc này đại tiểu thư không nghe được gì nữa. Trong đầu nàng chỉ quanh đi quẩn lại chuyện đính hôn của thái tử với Tả Nghi Lan.Nàng gắt gao vò nát khăn trong tay, như người mất hồn ra ngoài cửa sau, quên luôn chuyện đem theo bánh.Bên trong, nha hoàn không biết nàng tới đây làm gì nên cũng không cản nàng lại.Nàng cứ đi thẳn g ra ngoài, trong đầu chỉ muốn tìm một nơi thật yên lặng để nàng có thể bình tâm suy nghĩ.Ban đấu, nàng cũng giống như các cô nương khác, cha mẹ chọn ai, nàng sẽ gả cho người đó. Nàng biết nàng sẽ không được tự mình quyết định.Hơn nữa từ ngày bị mẹ nàng nhẫn tâm hãm hại, lòng của nàng càng thêm lạnh lẽo, không còn lưu luyến nhiều chuyện thế gian, cũng không mong mỏi một kết quả tốt gì nữa.Nàng cảm thấy nàng cuộc đời của nàng không có gì đáng lưu luyến. Một thân một mình đến thế gian này rồi cũng có ngày ra đi một bóng, không người nhớ, không người hay, ngay cả mẹ ruột còn đối xử với nàng như vậy thì nàng còn gì để mà hy vọng đây?Nhưng ông trời lại trêu người, cố tình đưa Mạt Mạt đến bên nàng. Nàng nghịch ngợm đáng yêu làm người ấm áp. Ấm áp đến nỗi khiến cho tâm hồn lạnh lẽo của nàng được sưởi ấm, làm cho nàng mong chờ,khát vọng, khát vọng tự do.Nàng với thái tử chưa bao giờ có cơ hội ở chung một chỗ, chỉ vài lần tình cờ gặp mặt, hắn sẽ nhìn nàng thật lâu, hoặc ở những lúc nàng không để ý chăm chú nhìn nàng.Từ trước đến giờ, nàng chưa được ai đối với nàng như vậy, dùng ánh mắt của nam nhân khen ngợi, khâm phục nàng, cũng có lưu luyến si mê nàng.Trong ánh mắt thâm trầm của hắn chưa từng che dấu ái mộ dành cho nàng.

Chương 1103: Quân có thê thiếp có phu 02