Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1107: Đoạt lấy hôn tái nhợt tâm 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng sợ tới mức thất kinh, môi bị hắn hôn đến không thở được, cả người run rẩy như cỏ lau trước gió, mỏng manh yếu ớt.Thái tử siết chặt eo nàng, dùng sức đem nàng ép sát vào người mình, giữ chặt lấy nàng, hận không thể vĩnh viễn giam cầm nàng trong ngực, giữ nàng lại cả đời.Đúng lúc này, tiếng của Tô Mạt từ xa vọng tới, giọng nói có phần sốt ruột: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?”Đại tiểu thư vừa thẹn vừa gấp, tưởng chừng có thể xỉu bất kì lúc nào. Chưa bao giờ nàng bị người đối xử như vậy, thật quá sức chịu đựng của nàng.“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi ở trong này sao?”Tô Mạt vội vàng gọi , nàng đã tìm nhiều chỗ rồi nhưng vẫn không thấy bóng tỷ mình, nghe nha hoàn nói thất nàng ấy đi về phía này nên nàng vội qua đây kiếm thử.Tuy nói vườn hoa của hoàng gia rất an toàn nhưng ai biết được.Đang bối rối không biết làm gì thì Tô Mạt nghe tiếng đại tiểu thư, âm thanh không giống bình thường: “Mạt nhi, tỷ ở trong này.”Tô Mạt giật mình, cũng không thèm suy nghĩ, lập tức bay qua với tốc độ cực nhanh.Đại tiểu thư cùng thái tử giật nảy mình, không nghĩ tới nàng sẽ đến nhanh như vậy.Tô Mạt nhíu mày nhìn hai người, tóc tỷ tỷ rối bời, búi tóc lệch qua, hơn nữa......Đáy mắt hồng hồng , môi sưng sưng ......Nàng lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, căm hận nhìn thái tử: “Ta cảnh cáo ngươi, cách tỷ tỷ của ta xa một chút!”Trí nhớ về buổi tối hôm đó đập vào óc nàng, tên rắn độc này lại còn hiếp đáp tỷ tỷ nàng.Thật là quá đáng!Thái tử nhướng mày châm chọc nhìn Tô Mạt xong lại nói với đại tiểu thư: “Nàng sợ cái gì, nói cho nàng ấy biết. Nàng tình nguyện theo ta.”Không đợi đại tiểu thư mở miệng, Tô Mạt oán hận cắt ngang: “Ngươi nằm mơ!”Đại tiểu thư sợ run lên, nàng không ngờ Tô Mạt sẽ phản ứng mạnh như vậy, không khỏi cắn môi.Thái tử nhìn đại tiểu thư, chậm rãi nói:“Nhu nhi, theo ta đi. Chúng ta đi nói với phụ hoàng cùng mẫu phi, ta muốn cưới ngươi làm thái tử phi.”Nói xong, hắn liền nắm tay đại tiểu thư kéo đi.Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, rút chủy thủ đâm tới. Tuy một mình nàng không đánh lại thái tử nhưng đó là vì nàng công khai đánh hắn, bất ngờ ra tay chắc gì hắn đỡ được.

Nàng sợ tới mức thất kinh, môi bị hắn hôn đến không thở được, cả người run rẩy như cỏ lau trước gió, mỏng manh yếu ớt.

Thái tử siết chặt eo nàng, dùng sức đem nàng ép sát vào người mình, giữ chặt lấy nàng, hận không thể vĩnh viễn giam cầm nàng trong ngực, giữ nàng
lại cả đời.

Đúng lúc này, tiếng của Tô Mạt từ xa vọng tới, giọng nói có phần sốt ruột: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?”

Đại tiểu thư vừa thẹn vừa gấp, tưởng chừng có thể xỉu bất kì lúc nào. Chưa
bao giờ nàng bị người đối xử như vậy, thật quá sức chịu đựng của nàng.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi ở trong này sao?”

Tô Mạt vội vàng gọi , nàng đã tìm nhiều chỗ rồi nhưng vẫn không thấy bóng
tỷ mình, nghe nha hoàn nói thất nàng ấy đi về phía này nên nàng vội qua
đây kiếm thử.

Tuy nói vườn hoa của hoàng gia rất an toàn nhưng ai biết được.

Đang bối rối không biết làm gì thì Tô Mạt nghe tiếng đại tiểu thư, âm thanh không giống bình thường: “Mạt nhi, tỷ ở trong này.”

Tô Mạt giật mình, cũng không thèm suy nghĩ, lập tức bay qua với tốc độ cực nhanh.

Đại tiểu thư cùng thái tử giật nảy mình, không nghĩ tới nàng sẽ đến nhanh như vậy.

Tô Mạt nhíu mày nhìn hai người, tóc tỷ tỷ rối bời, búi tóc lệch qua, hơn nữa......

Đáy mắt hồng hồng , môi sưng sưng ......

Nàng lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, căm hận nhìn thái tử: “Ta cảnh cáo ngươi, cách tỷ tỷ của ta xa một chút!”

Trí nhớ về buổi tối hôm đó đập vào óc nàng, tên rắn độc này lại còn hiếp đáp tỷ tỷ nàng.

Thật là quá đáng!

Thái tử nhướng mày châm chọc nhìn Tô Mạt xong lại nói với đại tiểu thư:
“Nàng sợ cái gì, nói cho nàng ấy biết. Nàng tình nguyện theo ta.”

Không đợi đại tiểu thư mở miệng, Tô Mạt oán hận cắt ngang: “Ngươi nằm mơ!”

Đại tiểu thư sợ run lên, nàng không ngờ Tô Mạt sẽ phản ứng mạnh như vậy, không khỏi cắn môi.

Thái tử nhìn đại tiểu thư, chậm rãi nói:“Nhu nhi, theo ta đi. Chúng ta đi
nói với phụ hoàng cùng mẫu phi, ta muốn cưới ngươi làm thái tử phi.”

Nói xong, hắn liền nắm tay đại tiểu thư kéo đi.

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, rút chủy thủ đâm tới. Tuy một mình nàng không
đánh lại thái tử nhưng đó là vì nàng công khai đánh hắn, bất ngờ ra tay
chắc gì hắn đỡ được.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng sợ tới mức thất kinh, môi bị hắn hôn đến không thở được, cả người run rẩy như cỏ lau trước gió, mỏng manh yếu ớt.Thái tử siết chặt eo nàng, dùng sức đem nàng ép sát vào người mình, giữ chặt lấy nàng, hận không thể vĩnh viễn giam cầm nàng trong ngực, giữ nàng lại cả đời.Đúng lúc này, tiếng của Tô Mạt từ xa vọng tới, giọng nói có phần sốt ruột: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?”Đại tiểu thư vừa thẹn vừa gấp, tưởng chừng có thể xỉu bất kì lúc nào. Chưa bao giờ nàng bị người đối xử như vậy, thật quá sức chịu đựng của nàng.“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi ở trong này sao?”Tô Mạt vội vàng gọi , nàng đã tìm nhiều chỗ rồi nhưng vẫn không thấy bóng tỷ mình, nghe nha hoàn nói thất nàng ấy đi về phía này nên nàng vội qua đây kiếm thử.Tuy nói vườn hoa của hoàng gia rất an toàn nhưng ai biết được.Đang bối rối không biết làm gì thì Tô Mạt nghe tiếng đại tiểu thư, âm thanh không giống bình thường: “Mạt nhi, tỷ ở trong này.”Tô Mạt giật mình, cũng không thèm suy nghĩ, lập tức bay qua với tốc độ cực nhanh.Đại tiểu thư cùng thái tử giật nảy mình, không nghĩ tới nàng sẽ đến nhanh như vậy.Tô Mạt nhíu mày nhìn hai người, tóc tỷ tỷ rối bời, búi tóc lệch qua, hơn nữa......Đáy mắt hồng hồng , môi sưng sưng ......Nàng lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, căm hận nhìn thái tử: “Ta cảnh cáo ngươi, cách tỷ tỷ của ta xa một chút!”Trí nhớ về buổi tối hôm đó đập vào óc nàng, tên rắn độc này lại còn hiếp đáp tỷ tỷ nàng.Thật là quá đáng!Thái tử nhướng mày châm chọc nhìn Tô Mạt xong lại nói với đại tiểu thư: “Nàng sợ cái gì, nói cho nàng ấy biết. Nàng tình nguyện theo ta.”Không đợi đại tiểu thư mở miệng, Tô Mạt oán hận cắt ngang: “Ngươi nằm mơ!”Đại tiểu thư sợ run lên, nàng không ngờ Tô Mạt sẽ phản ứng mạnh như vậy, không khỏi cắn môi.Thái tử nhìn đại tiểu thư, chậm rãi nói:“Nhu nhi, theo ta đi. Chúng ta đi nói với phụ hoàng cùng mẫu phi, ta muốn cưới ngươi làm thái tử phi.”Nói xong, hắn liền nắm tay đại tiểu thư kéo đi.Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, rút chủy thủ đâm tới. Tuy một mình nàng không đánh lại thái tử nhưng đó là vì nàng công khai đánh hắn, bất ngờ ra tay chắc gì hắn đỡ được.

Chương 1107: Đoạt lấy hôn tái nhợt tâm 02