Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1109: Đoạt lấy hôn tái nhợt tâm 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tận mắt thấy hai nàng bỏ đi không một chút băn khoăn, thái tử thấy trong lòng thật khó chịu, cảm giác muốn bắt lấy một cái gì đó thì mũi truyền đến mùi hương của nàng, thoang thoảng như có như không, mạnh mẽ nhưng cũng chậm chạp chui sâu vào hồn hắn, càng làm hắn nhớ đến thân thể mềm mại của nàng.Hắn không thể buông tay!Thái tử tự nói với bản thân mình xong mới chậm chạp rời đi.Sau núi giả cách đó không xa bước ra một người, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt oán độc. Nàng hơi cong môi cười nhạt: “Tỷ tỷ, hy vọng tỷ sẽ không giành với ta, nếu không......”Nàng hừ lạnh, dùng sức, nhánh hải đường trong tay lập tức gãy lìa.Tiếng vang như tiếng xương người gãy.Tô Mạt kéo tỷ tỷ đi nhanh như bay, chỉ khi về tới Hoa Xuân uyển nàng mới thấy mình quá lỗ mảng, dù thái tử có ra sao thì tỷ tỷ cũng đang thích hắn.Nàng lại mạnh mẽ bắt tỷ ấy trở về, nói cách nào cũng không đúng.Lỡ như làm cho tỷ tỷ nghĩ mình thích xen vào chuyện người khác, chẳng phải rắc rối sao?Nàng áy náy, giống như con nít biết mình phạm lỗi, khe khẽ nói:“Tỷ tỷ, ta......”Hai má đại tiểu thư vẫn còn vết nước mắt, đáy mắt sưng đỏ, sợi tóc tán loạn nhưng vẫn lắc đầu, cười gượng gạo: “Mạt nhi, không có gì.”Nhìn nàng như thế, Tô Mạt càng thêm đau lòng, rút khăn tay từ trong tay áo, lại lấy một bình nhỏ đựng hoa hồng lộ mà lúc nào nàng cũng mang theo, rót ra giúp tỷ ty nàng lau mặt. Sau đó lại lấy lược chỉnh lại tóc cho nàng ấy.Đại tiểu thư cũng tìm nước hoa mình mang theo nhưng tìm hoài không thấy, cả túi thơm bên người cũng mất.Thấy nàng cứ lục tới lục lui, Tô Mạt hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi tìm cái gì?”Đại tiểu thư lắc đầu nói: “Tỷ làm mất bình nước hoa rồi.”Tô Mạt nghe xong lại lấy lọ phấn mình mang theo, dùng móng tay lấy ra một ít, thoa đều ở hai tay rồi bôi lên mặt nàng ấy, an ủi: “Không cần, bảo A Cổ Thái làm cho tỷ cái khác là được.”Tuy rằng lọ nước hoa ấy có thể dùng được một năm, giá đến vài trăm lượng, người ngoài không dễ gì có nhưng thà chế ra lọ khác còn hơn.Lỡ như tỷ tỷ quay lại đó tìm mà gặp thái tử nữa thì càng rắc rối.Tô Mạt dẫn đại tiểu thư về phòng, thay quần áo xong thì biết Hoàng Phủ Cẩn vừa đến tìm nàng.Nàng liền báo cho Tô Hinh Nhi cùng đại tiểu thư biết nàng ra ngoài tìm Hoàng Phủ Cẩn.
Tận mắt thấy hai nàng
bỏ đi không một chút băn khoăn, thái tử thấy trong lòng thật khó chịu,
cảm giác muốn bắt lấy một cái gì đó thì mũi truyền đến mùi hương của
nàng, thoang thoảng như có như không, mạnh mẽ nhưng cũng chậm chạp chui
sâu vào hồn hắn, càng làm hắn nhớ đến thân thể mềm mại của nàng.
Hắn không thể buông tay!
Thái tử tự nói với bản thân mình xong mới chậm chạp rời đi.
Sau núi giả cách đó không xa bước ra một người, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt oán độc. Nàng hơi cong môi cười nhạt: “Tỷ tỷ, hy vọng tỷ sẽ không giành với ta, nếu không......”
Nàng hừ lạnh, dùng sức, nhánh hải đường trong tay lập tức gãy lìa.
Tiếng vang như tiếng xương người gãy.
Tô Mạt kéo tỷ tỷ đi nhanh như bay, chỉ khi về tới Hoa Xuân uyển nàng mới
thấy mình quá lỗ mảng, dù thái tử có ra sao thì tỷ tỷ cũng đang thích
hắn.
Nàng lại mạnh mẽ bắt tỷ ấy trở về, nói cách nào cũng không đúng.
Lỡ như làm cho tỷ tỷ nghĩ mình thích xen vào chuyện người khác, chẳng phải rắc rối sao?
Nàng áy náy, giống như con nít biết mình phạm lỗi, khe khẽ nói:“Tỷ tỷ, ta......”
Hai má đại tiểu thư vẫn còn vết nước mắt, đáy mắt sưng đỏ, sợi tóc tán loạn nhưng vẫn lắc đầu, cười gượng gạo: “Mạt nhi, không có gì.”
Nhìn
nàng như thế, Tô Mạt càng thêm đau lòng, rút khăn tay từ trong tay áo,
lại lấy một bình nhỏ đựng hoa hồng lộ mà lúc nào nàng cũng mang theo,
rót ra giúp tỷ ty nàng lau mặt. Sau đó lại lấy lược chỉnh lại tóc cho
nàng ấy.
Đại tiểu thư cũng tìm nước hoa mình mang theo nhưng tìm hoài không thấy, cả túi thơm bên người cũng mất.
Thấy nàng cứ lục tới lục lui, Tô Mạt hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi tìm cái gì?”
Đại tiểu thư lắc đầu nói: “Tỷ làm mất bình nước hoa rồi.”
Tô Mạt nghe xong lại lấy lọ phấn mình mang theo, dùng móng tay lấy ra một
ít, thoa đều ở hai tay rồi bôi lên mặt nàng ấy, an ủi: “Không cần, bảo A Cổ Thái làm cho tỷ cái khác là được.”
Tuy rằng lọ nước hoa ấy có thể dùng được một năm, giá đến vài trăm lượng, người ngoài không dễ gì
có nhưng thà chế ra lọ khác còn hơn.
Lỡ như tỷ tỷ quay lại đó tìm mà gặp thái tử nữa thì càng rắc rối.
Tô Mạt dẫn đại tiểu thư về phòng, thay quần áo xong thì biết Hoàng Phủ Cẩn vừa đến tìm nàng.
Nàng liền báo cho Tô Hinh Nhi cùng đại tiểu thư biết nàng ra ngoài tìm Hoàng Phủ Cẩn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tận mắt thấy hai nàng bỏ đi không một chút băn khoăn, thái tử thấy trong lòng thật khó chịu, cảm giác muốn bắt lấy một cái gì đó thì mũi truyền đến mùi hương của nàng, thoang thoảng như có như không, mạnh mẽ nhưng cũng chậm chạp chui sâu vào hồn hắn, càng làm hắn nhớ đến thân thể mềm mại của nàng.Hắn không thể buông tay!Thái tử tự nói với bản thân mình xong mới chậm chạp rời đi.Sau núi giả cách đó không xa bước ra một người, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt oán độc. Nàng hơi cong môi cười nhạt: “Tỷ tỷ, hy vọng tỷ sẽ không giành với ta, nếu không......”Nàng hừ lạnh, dùng sức, nhánh hải đường trong tay lập tức gãy lìa.Tiếng vang như tiếng xương người gãy.Tô Mạt kéo tỷ tỷ đi nhanh như bay, chỉ khi về tới Hoa Xuân uyển nàng mới thấy mình quá lỗ mảng, dù thái tử có ra sao thì tỷ tỷ cũng đang thích hắn.Nàng lại mạnh mẽ bắt tỷ ấy trở về, nói cách nào cũng không đúng.Lỡ như làm cho tỷ tỷ nghĩ mình thích xen vào chuyện người khác, chẳng phải rắc rối sao?Nàng áy náy, giống như con nít biết mình phạm lỗi, khe khẽ nói:“Tỷ tỷ, ta......”Hai má đại tiểu thư vẫn còn vết nước mắt, đáy mắt sưng đỏ, sợi tóc tán loạn nhưng vẫn lắc đầu, cười gượng gạo: “Mạt nhi, không có gì.”Nhìn nàng như thế, Tô Mạt càng thêm đau lòng, rút khăn tay từ trong tay áo, lại lấy một bình nhỏ đựng hoa hồng lộ mà lúc nào nàng cũng mang theo, rót ra giúp tỷ ty nàng lau mặt. Sau đó lại lấy lược chỉnh lại tóc cho nàng ấy.Đại tiểu thư cũng tìm nước hoa mình mang theo nhưng tìm hoài không thấy, cả túi thơm bên người cũng mất.Thấy nàng cứ lục tới lục lui, Tô Mạt hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi tìm cái gì?”Đại tiểu thư lắc đầu nói: “Tỷ làm mất bình nước hoa rồi.”Tô Mạt nghe xong lại lấy lọ phấn mình mang theo, dùng móng tay lấy ra một ít, thoa đều ở hai tay rồi bôi lên mặt nàng ấy, an ủi: “Không cần, bảo A Cổ Thái làm cho tỷ cái khác là được.”Tuy rằng lọ nước hoa ấy có thể dùng được một năm, giá đến vài trăm lượng, người ngoài không dễ gì có nhưng thà chế ra lọ khác còn hơn.Lỡ như tỷ tỷ quay lại đó tìm mà gặp thái tử nữa thì càng rắc rối.Tô Mạt dẫn đại tiểu thư về phòng, thay quần áo xong thì biết Hoàng Phủ Cẩn vừa đến tìm nàng.Nàng liền báo cho Tô Hinh Nhi cùng đại tiểu thư biết nàng ra ngoài tìm Hoàng Phủ Cẩn.