Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1117: Gặp nguy không loạn 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tề Tú Hữu nịnh nọt nói:“Tả tướng, ngài nói chúng ta nên tra từ chỗ nào thì tốt?”Tả tướng hừ một tiếng,“Ai lo việc bảo vệ, ai thần thần bí bí thì tra kẻ đó.”Tề Tú Hữu lập tức nói: “Tả tướng, vậy là Tô Nhân Vũ rồi. Lần này bệ hạ cực kì tin tưởng hắn, đem hết tất cả hạng mục tuần tra Vạn Xuân uyển cho hắn phụ trách. Còn thần bí tất nhiên là Tề vương điện hạ rồi. Tề vương điện hạ lúc nào cũng độc lai độc vãng, ngay cả tùy tùng cũng không dẫn theo, hơn nữa thường xuyên ra vào Hoa Xuân uyển, không biết có phải cùng Tô Nhân Vũ......”Tả tướng sắc mặt phát lạnh, âm trầm nói: “Tốt, liền điều tra từ phía chúng..”Nói xong, hắn lại xoay người ho khan, Tề Tú Hữu vội đỡ hắn, hô to:“Người đâu, người đâu , mau đi mời thái y, mau đi mời thái y!”Những thái y đi theo ngoại trừ bắt mạch cho hoàng đế cùng các phi tần, hoàng tử còn có các đại thần. Nhưng hoàng đế có hạ lệnh, Tô lão phu nhân cùng tả tướng đều có thể mời ngự y của mình đến xem bệnh. Đây là bực nào ân sủng nha.Đương nhiên, với Tả tướng mà nói, chưa chắc là ân sủng mà phải là giám thị thì đúng hơn, để xem thử hắn là bệnh thật hay giả bộ.Khi Tề Tú Hữu trở về phục mệnh thì hoàng đế đã sắp ngủ, hắn quỳ ngoài màn bẩm:“ Tả tướng đại nhân bệnh rất nặng, còn ói ra máu nhưng vẫn muốn tới thỉnh an bệ hạ. Thần đã chuyển lời bệ hạ đến tả tướng để ngài ấy chú ý giữ gìn sức khỏe, còn thỉnh Trương thái y đến. Thần sợ chậm trễ công việc nên vội đến bẩm tấu.”Hoàng đế ừ một tiếng, bảo hắn lui ra, nhanh đi điều tra chuyện thích khách.Tề Tú Hữu lại nói: “Bệ hạ, thần còn có thỉnh cầu, không biết biết có thể điều tra phạm vi ba trăm dặm ngoài Vạn Xuân uyển?”Phạm vi ba trăm dặm ngoài Vạn xuân uyển có vườn hoa của Tô Mạt.Hoàng đế làm như cực kì mệt mỏi: “Chỉ cần bắt được thích khách, ngươi muốn làm gì cứ làm.”Tề Tú Hữu lập tức tạ ơn, cáo lui.Hắn ra trung ương cung, đắc ý cười, vung tay lên: “Theo ta đi Hoa Xuân uyển.”Bên trong Hoa xuân uyển, mặt trời chiếu rọi, ánh mặt trời bao phủ từng cây anh đào khiến hcungs sáng rỡ hơn bình thường.Lão phu nhân dẫn người ngồi ngay ngắn ở chính đường như chờ người nào đã đến.Tề Tú Hữu thấy thế vô cùng sửng sốt, tiến lên chắp tay: “Tô lão phu nhân, nói vậy ngài đều biết rõ.”Lão phu nhân gật đầu:“Thiếp thân hiểu rõ. Tề thượng thư có gì sai bảo?”
Tề Tú Hữu nịnh nọt nói:“Tả tướng, ngài nói chúng ta nên tra từ chỗ nào thì tốt?”
Tả tướng hừ một tiếng,“Ai lo việc bảo vệ, ai thần thần bí bí thì tra kẻ đó.”
Tề Tú Hữu lập tức nói: “Tả tướng, vậy là Tô Nhân Vũ rồi. Lần này bệ hạ cực kì tin tưởng hắn, đem hết tất cả hạng mục tuần tra Vạn Xuân uyển cho
hắn phụ trách. Còn thần bí tất nhiên là Tề vương điện hạ rồi. Tề vương
điện hạ lúc nào cũng độc lai độc vãng, ngay cả tùy tùng cũng không dẫn
theo, hơn nữa thường xuyên ra vào Hoa Xuân uyển, không biết có phải cùng Tô Nhân Vũ......”
Tả tướng sắc mặt phát lạnh, âm trầm nói: “Tốt, liền điều tra từ phía chúng..”
Nói xong, hắn lại xoay người ho khan, Tề Tú Hữu vội đỡ hắn, hô to:“Người đâu, người đâu , mau đi mời thái y, mau đi mời thái y!”
Những thái y đi theo ngoại trừ bắt mạch cho hoàng đế cùng các phi tần, hoàng
tử còn có các đại thần. Nhưng hoàng đế có hạ lệnh, Tô lão phu nhân cùng
tả tướng đều có thể mời ngự y của mình đến xem bệnh. Đây là bực nào ân
sủng nha.
Đương nhiên, với Tả tướng mà nói, chưa chắc là ân sủng mà phải là giám thị thì đúng hơn, để xem thử hắn là bệnh thật hay giả bộ.
Khi Tề Tú Hữu trở về phục mệnh thì hoàng đế đã sắp ngủ, hắn quỳ ngoài màn
bẩm:“ Tả tướng đại nhân bệnh rất nặng, còn ói ra máu nhưng vẫn muốn tới
thỉnh an bệ hạ. Thần đã chuyển lời bệ hạ đến tả tướng để ngài ấy chú ý
giữ gìn sức khỏe, còn thỉnh Trương thái y đến. Thần sợ chậm trễ công
việc nên vội đến bẩm tấu.”
Hoàng đế ừ một tiếng, bảo hắn lui ra, nhanh đi điều tra chuyện thích khách.
Tề Tú Hữu lại nói: “Bệ hạ, thần còn có thỉnh cầu, không biết biết có thể điều tra phạm vi ba trăm dặm ngoài Vạn Xuân uyển?”
Phạm vi ba trăm dặm ngoài Vạn xuân uyển có vườn hoa của Tô Mạt.
Hoàng đế làm như cực kì mệt mỏi: “Chỉ cần bắt được thích khách, ngươi muốn làm gì cứ làm.”
Tề Tú Hữu lập tức tạ ơn, cáo lui.
Hắn ra trung ương cung, đắc ý cười, vung tay lên: “Theo ta đi Hoa Xuân uyển.”
Bên trong Hoa xuân uyển, mặt trời chiếu rọi, ánh mặt trời bao phủ từng cây anh đào khiến hcungs sáng rỡ hơn bình thường.
Lão phu nhân dẫn người ngồi ngay ngắn ở chính đường như chờ người nào đã đến.
Tề Tú Hữu thấy thế vô cùng sửng sốt, tiến lên chắp tay: “Tô lão phu nhân, nói vậy ngài đều biết rõ.”
Lão phu nhân gật đầu:“Thiếp thân hiểu rõ. Tề thượng thư có gì sai bảo?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tề Tú Hữu nịnh nọt nói:“Tả tướng, ngài nói chúng ta nên tra từ chỗ nào thì tốt?”Tả tướng hừ một tiếng,“Ai lo việc bảo vệ, ai thần thần bí bí thì tra kẻ đó.”Tề Tú Hữu lập tức nói: “Tả tướng, vậy là Tô Nhân Vũ rồi. Lần này bệ hạ cực kì tin tưởng hắn, đem hết tất cả hạng mục tuần tra Vạn Xuân uyển cho hắn phụ trách. Còn thần bí tất nhiên là Tề vương điện hạ rồi. Tề vương điện hạ lúc nào cũng độc lai độc vãng, ngay cả tùy tùng cũng không dẫn theo, hơn nữa thường xuyên ra vào Hoa Xuân uyển, không biết có phải cùng Tô Nhân Vũ......”Tả tướng sắc mặt phát lạnh, âm trầm nói: “Tốt, liền điều tra từ phía chúng..”Nói xong, hắn lại xoay người ho khan, Tề Tú Hữu vội đỡ hắn, hô to:“Người đâu, người đâu , mau đi mời thái y, mau đi mời thái y!”Những thái y đi theo ngoại trừ bắt mạch cho hoàng đế cùng các phi tần, hoàng tử còn có các đại thần. Nhưng hoàng đế có hạ lệnh, Tô lão phu nhân cùng tả tướng đều có thể mời ngự y của mình đến xem bệnh. Đây là bực nào ân sủng nha.Đương nhiên, với Tả tướng mà nói, chưa chắc là ân sủng mà phải là giám thị thì đúng hơn, để xem thử hắn là bệnh thật hay giả bộ.Khi Tề Tú Hữu trở về phục mệnh thì hoàng đế đã sắp ngủ, hắn quỳ ngoài màn bẩm:“ Tả tướng đại nhân bệnh rất nặng, còn ói ra máu nhưng vẫn muốn tới thỉnh an bệ hạ. Thần đã chuyển lời bệ hạ đến tả tướng để ngài ấy chú ý giữ gìn sức khỏe, còn thỉnh Trương thái y đến. Thần sợ chậm trễ công việc nên vội đến bẩm tấu.”Hoàng đế ừ một tiếng, bảo hắn lui ra, nhanh đi điều tra chuyện thích khách.Tề Tú Hữu lại nói: “Bệ hạ, thần còn có thỉnh cầu, không biết biết có thể điều tra phạm vi ba trăm dặm ngoài Vạn Xuân uyển?”Phạm vi ba trăm dặm ngoài Vạn xuân uyển có vườn hoa của Tô Mạt.Hoàng đế làm như cực kì mệt mỏi: “Chỉ cần bắt được thích khách, ngươi muốn làm gì cứ làm.”Tề Tú Hữu lập tức tạ ơn, cáo lui.Hắn ra trung ương cung, đắc ý cười, vung tay lên: “Theo ta đi Hoa Xuân uyển.”Bên trong Hoa xuân uyển, mặt trời chiếu rọi, ánh mặt trời bao phủ từng cây anh đào khiến hcungs sáng rỡ hơn bình thường.Lão phu nhân dẫn người ngồi ngay ngắn ở chính đường như chờ người nào đã đến.Tề Tú Hữu thấy thế vô cùng sửng sốt, tiến lên chắp tay: “Tô lão phu nhân, nói vậy ngài đều biết rõ.”Lão phu nhân gật đầu:“Thiếp thân hiểu rõ. Tề thượng thư có gì sai bảo?”