Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1123: Hỏi thăm bệnh tình 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt hôm đó liền chạy vội về Hoa Xuân uyển, cũng hỏi thăm hết thảy các bằng hữu của hắn, thuận tiện kêu đám bằng hữu đó giúp hắn tìm hiểu tin tức.Bởi vì tính mệnh của phụ thân cùng Hoàng Phủ Cẩn không gặp nguy hiểm, Tô Mạt cảm thấy không cần vận dụng đến thế lực bí mật của Thái Bình các, nếu không một ngọn gió lay động ngọn cỏ, vạn nhất bị hoàng đế biết, bại lộ điều gì đó, vậy sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.Dù sao sự tồn tại của Thái Bình các là không nên có, bí mật tổ chức tiền triều, triều đại nay nếu còn tồn tại, bất kì hoàng đế nào cũng sẽ thấy sợ hãi .Cho nên sẽ do nhị ca phụ trách tìm hiểu tin tức.Tô Văn Nhi quỳ một đêm, cuối cùng cả người cứng ngắc, trực tiếp ngất đi, lão phu nhân kêu người đem nàng ta đi tới sân viện bên cạnh, dặn dò nàng ta cùng Vương phu nhân ngoan ngoãn ở nơi đó không được tùy tiện ra ngoài, lại phân phó mụ mụ để ý bọn họ.Lão phu nhân sai người chuẩn bị lễ vật, phân phó Tô Việt cùng đại tiểu thư, Tô Mạt,“Các ngươi đi Huệ Xuân uyển, Việt nhi thăm dò một chút Tần công tử, Nhu nhi cùng Mạt nhi hai ngươi đi bái phỏng Tả phu nhân cùng Tả gia đại tiểu thư.”Sau đó lại dặn dò một số chi tiết, cùng với một số cách thăm dò phải chú ý trong lúc nói chuyện.Ba người vâng dạ, trước tiên phái mụ mụ cùng gã sai vặt đi đưa thiếp bái phỏng, sau đó nửa canh giờ sau, mới ngồi kiệu đi.Ba vị phu nhân sống tại Huệ Xuân uyển ở bên trong cửa đón tiếp, người sai vặt bước lên hành lễ, Tô Việt lập tức đưa lên một ít dược liệu,“Tần phu nhân, đây là chúng ta gom lại, sai người đi về lấy tới đây, đưa cho Nguyên Quân huynh dùng, sẽ khỏi nhanh hơn.”Tuy rằng Tần gia cũng có được không ít hảo dược ( thuốc tốt), hoàng đế cũng có ban cho, nhưng Tô gia tặng, mặc kệ là dựa vào dược liệu hay về phần tình cảm mà nói, đều là Tần phu nhân nguyện ý muốn nhận.Bà cực thích Tô Mạt, dù sao con mình cũng là Tô Mạt cứu.Đối với đại tiểu thư bà cũng rất vừa lòng, nếu làm con dâu mình, quả thực vô cùng tốt.Tần phu nhân vốn là người đoan trang, hơn nữa tính cách có phần thanh cao, tuy rằng hiền hoà nhưng cũng hơi có chút soi mói.Mấy ngày nay nàng cẩn thận quan sát đại tiểu thư, lại cảm thấy nàng ấy thoải mái hào phóng, cách xư xử tuy rằng không hoàn toàn hòa khí, nhưng ôn nhã lễ độ, không xa không gần, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cực kỳ hợp tính tình của mình.Bà rất vui mừng nói:“Mời mấy vị đến chỗ Tả phu nhân ngồi chơi, Tô công tử xin đi theo thiếp thân tới thăm Quân nhi, hắn đã khỏe lại nhiều, nằm ở trên giường cũng buồn , có công tử tới chơi, hắn sẽ vui mừng vì có người nói chuyện.”Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi theo Tả phu nhân cùng Trần phu nhân nói chuyện, Tô Việt liền đi theo Tần phu nhân.
Tô Việt hôm đó liền
chạy vội về Hoa Xuân uyển, cũng hỏi thăm hết thảy các bằng hữu của hắn,
thuận tiện kêu đám bằng hữu đó giúp hắn tìm hiểu tin tức.
Bởi vì
tính mệnh của phụ thân cùng Hoàng Phủ Cẩn không gặp nguy hiểm, Tô Mạt
cảm thấy không cần vận dụng đến thế lực bí mật của Thái Bình các, nếu
không một ngọn gió lay động ngọn cỏ, vạn nhất bị hoàng đế biết, bại lộ
điều gì đó, vậy sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.
Dù sao sự tồn tại của Thái Bình các là không nên có, bí mật tổ chức tiền triều, triều đại nay nếu còn tồn tại, bất kì hoàng đế nào cũng sẽ thấy sợ hãi .
Cho nên sẽ do nhị ca phụ trách tìm hiểu tin tức.
Tô Văn Nhi quỳ một đêm, cuối cùng cả người cứng ngắc, trực tiếp ngất đi,
lão phu nhân kêu người đem nàng ta đi tới sân viện bên cạnh, dặn dò nàng ta cùng Vương phu nhân ngoan ngoãn ở nơi đó không được tùy tiện ra
ngoài, lại phân phó mụ mụ để ý bọn họ.
Lão phu nhân sai người
chuẩn bị lễ vật, phân phó Tô Việt cùng đại tiểu thư, Tô Mạt,“Các ngươi
đi Huệ Xuân uyển, Việt nhi thăm dò một chút Tần công tử, Nhu nhi cùng
Mạt nhi hai ngươi đi bái phỏng Tả phu nhân cùng Tả gia đại tiểu thư.”
Sau đó lại dặn dò một số chi tiết, cùng với một số cách thăm dò phải chú ý trong lúc nói chuyện.
Ba người vâng dạ, trước tiên phái mụ mụ cùng gã sai vặt đi đưa thiếp bái phỏng, sau đó nửa canh giờ sau, mới ngồi kiệu đi.
Ba vị phu nhân sống tại Huệ Xuân uyển ở bên trong cửa đón tiếp, người sai
vặt bước lên hành lễ, Tô Việt lập tức đưa lên một ít dược liệu,“Tần phu
nhân, đây là chúng ta gom lại, sai người đi về lấy tới đây, đưa cho
Nguyên Quân huynh dùng, sẽ khỏi nhanh hơn.”
Tuy rằng Tần gia cũng có được không ít hảo dược ( thuốc tốt), hoàng đế cũng có ban cho, nhưng Tô gia tặng, mặc kệ là dựa vào dược liệu hay về phần tình cảm mà nói,
đều là Tần phu nhân nguyện ý muốn nhận.
Bà cực thích Tô Mạt, dù sao con mình cũng là Tô Mạt cứu.
Đối với đại tiểu thư bà cũng rất vừa lòng, nếu làm con dâu mình, quả thực vô cùng tốt.
Tần phu nhân vốn là người đoan trang, hơn nữa tính cách có phần thanh cao, tuy rằng hiền hoà nhưng cũng hơi có chút soi mói.
Mấy ngày nay nàng cẩn thận quan sát đại tiểu thư, lại cảm thấy nàng ấy
thoải mái hào phóng, cách xư xử tuy rằng không hoàn toàn hòa khí, nhưng
ôn nhã lễ độ, không xa không gần, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cực
kỳ hợp tính tình của mình.
Bà rất vui mừng nói:“Mời mấy vị đến
chỗ Tả phu nhân ngồi chơi, Tô công tử xin đi theo thiếp thân tới thăm
Quân nhi, hắn đã khỏe lại nhiều, nằm ở trên giường cũng buồn , có công
tử tới chơi, hắn sẽ vui mừng vì có người nói chuyện.”
Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi theo Tả phu nhân cùng Trần phu nhân nói chuyện, Tô Việt liền đi theo Tần phu nhân.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt hôm đó liền chạy vội về Hoa Xuân uyển, cũng hỏi thăm hết thảy các bằng hữu của hắn, thuận tiện kêu đám bằng hữu đó giúp hắn tìm hiểu tin tức.Bởi vì tính mệnh của phụ thân cùng Hoàng Phủ Cẩn không gặp nguy hiểm, Tô Mạt cảm thấy không cần vận dụng đến thế lực bí mật của Thái Bình các, nếu không một ngọn gió lay động ngọn cỏ, vạn nhất bị hoàng đế biết, bại lộ điều gì đó, vậy sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.Dù sao sự tồn tại của Thái Bình các là không nên có, bí mật tổ chức tiền triều, triều đại nay nếu còn tồn tại, bất kì hoàng đế nào cũng sẽ thấy sợ hãi .Cho nên sẽ do nhị ca phụ trách tìm hiểu tin tức.Tô Văn Nhi quỳ một đêm, cuối cùng cả người cứng ngắc, trực tiếp ngất đi, lão phu nhân kêu người đem nàng ta đi tới sân viện bên cạnh, dặn dò nàng ta cùng Vương phu nhân ngoan ngoãn ở nơi đó không được tùy tiện ra ngoài, lại phân phó mụ mụ để ý bọn họ.Lão phu nhân sai người chuẩn bị lễ vật, phân phó Tô Việt cùng đại tiểu thư, Tô Mạt,“Các ngươi đi Huệ Xuân uyển, Việt nhi thăm dò một chút Tần công tử, Nhu nhi cùng Mạt nhi hai ngươi đi bái phỏng Tả phu nhân cùng Tả gia đại tiểu thư.”Sau đó lại dặn dò một số chi tiết, cùng với một số cách thăm dò phải chú ý trong lúc nói chuyện.Ba người vâng dạ, trước tiên phái mụ mụ cùng gã sai vặt đi đưa thiếp bái phỏng, sau đó nửa canh giờ sau, mới ngồi kiệu đi.Ba vị phu nhân sống tại Huệ Xuân uyển ở bên trong cửa đón tiếp, người sai vặt bước lên hành lễ, Tô Việt lập tức đưa lên một ít dược liệu,“Tần phu nhân, đây là chúng ta gom lại, sai người đi về lấy tới đây, đưa cho Nguyên Quân huynh dùng, sẽ khỏi nhanh hơn.”Tuy rằng Tần gia cũng có được không ít hảo dược ( thuốc tốt), hoàng đế cũng có ban cho, nhưng Tô gia tặng, mặc kệ là dựa vào dược liệu hay về phần tình cảm mà nói, đều là Tần phu nhân nguyện ý muốn nhận.Bà cực thích Tô Mạt, dù sao con mình cũng là Tô Mạt cứu.Đối với đại tiểu thư bà cũng rất vừa lòng, nếu làm con dâu mình, quả thực vô cùng tốt.Tần phu nhân vốn là người đoan trang, hơn nữa tính cách có phần thanh cao, tuy rằng hiền hoà nhưng cũng hơi có chút soi mói.Mấy ngày nay nàng cẩn thận quan sát đại tiểu thư, lại cảm thấy nàng ấy thoải mái hào phóng, cách xư xử tuy rằng không hoàn toàn hòa khí, nhưng ôn nhã lễ độ, không xa không gần, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cực kỳ hợp tính tình của mình.Bà rất vui mừng nói:“Mời mấy vị đến chỗ Tả phu nhân ngồi chơi, Tô công tử xin đi theo thiếp thân tới thăm Quân nhi, hắn đã khỏe lại nhiều, nằm ở trên giường cũng buồn , có công tử tới chơi, hắn sẽ vui mừng vì có người nói chuyện.”Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi theo Tả phu nhân cùng Trần phu nhân nói chuyện, Tô Việt liền đi theo Tần phu nhân.