Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1125: Thăm hỏi bệnh tình 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong lòng Tô Việt cũng không biết là tư vị gì, muội muội của mình trưởng thành, phải lập gia đình, bị thanh niên nhà khác mơ ước như vậy, trong lòng thật đúng là không thoải mái gì mấy.Nghĩ lại lúc nhỏ, các muội muội đặc biệt xinh đẹp, tinh xảo giống như búp bê sứ, tiểu tử nhà khác thích nhìn ngắm, lúc chơi đùa sẽ chiếm tiện nghi của các muội muội, hắn cùng đại ca đã cực kì phản cảm, sợ tiểu tử nhà khác khi dễ muội muội nhà mình hoặc là chiếm tiện nghi muội muội.Chỉ là thoáng đã vài năm, hết thảy đều thay đổi, mọi người đều cao lớn hơn, kỳ thật đã từ rất lâu trước kia, trước lúc đại ca vào kinh làm thư đồng thái tử, bọn họ dần đã xa cách.Tô Việt miên man suy nghĩ, Tô Mạt đã kéo đại tiểu thư tiến vào, tỷ muội hai nàng đều mặc váy áo màu hồng nhạt, chỉ là khí chất bất đồng, làm cho người ta cảm giác cũng không giống nhau.Một người ngây thơ đáng yêu, một người đoan trang nhàn nhã.Nhìn những đứa nhỏ này tuy rằng trong nhà có biến, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên, không có một chút bộ dáng hoảng hốt luống cuống, Tần phu nhân rất bội phục.Trái lại đứa nhỏ của chính mình, giả như gặp phải loại chuyện này, chỉ sợ cũng không được hoạt bát như thế.Tần Nguyên Quân trong lòng vừa vui mừng, vừa xấu hổ, nghĩ đến lúc trước chính mình đã khoe mã với các nàng, kết quả trong lúc trận đấu đã bị thương nặng, thật là mắc cỡ mà.Nghĩ tới điều này hai má liền phiếm hồng, nói chuyện cũng có chút không lưu loát.Nhìn bộ dáng hắn thẹn thùng đơn thuần, Tô Mạt ha ha cười rộ lên,“Tần ca ca, ngươi giống tiểu hài tử quá đi, mặt còn đỏ hết lên kìa.”Tiếng nói vừa dứt, mặt Tần Nguyên Quân vừa mới kiềm chế được chút giờ lại nóng như hòn lửa, cả khuôn mặt và cổ đều biến màu.Đại tiểu thư giận Tô Mạt liếc mắt một cái,“Mạt nhi, đừng nghịch ngợm.”Tần phu nhân cười nói:“Thời gian không còn sớm, ta đã phân phó gia nhân chuẩn bị cơm canh, thỉnh các vị lưu lại dùng cơm.”Đại tiểu thư vội lắc đầu,“Đa tạ Tần phu nhân đã giữ lại, chỉ là lão tổ mẫu ở nhà có một mình, không dám để Tần phu nhân bận bịu.”Tô Mạt cũng nói:“Tần phu nhân, lần khác đợi phụ thân ta trở về, Tần ca ca vết thương cũng khỏi hẳn, chúng ta mới tới đây tụ tập một phen.”Tần phu nhân biết nhà bọn họ có quy củ riêng, thì cũng không cương quyết giữ lại, lại hỏi Tô Mạt:“Không muốn nói chuyện thêm với Tả phu nhân nữa sao?”Tô Mạt lắc đầu nói lời cảm tạ:“Đa tạ, không cần. Vừa nãy đã nói xong rồi.”Nàng đã lấy được đáp án từ chỗ Tả phu nhân rồi, đương nhiên không tiện ở lâu.Lời nói của Tả phu nhân, trực tiếp quan hệ đến một ít quyết định của nàng, cho nên, nàng mới không thể không đến đây, lại không thể quá lộ liễu đến bái phỏng phu nhân quan viên, chỉ có thể lấy thăm bệnh làm lí do.
Trong lòng Tô Việt
cũng không biết là tư vị gì, muội muội của mình trưởng thành, phải lập
gia đình, bị thanh niên nhà khác mơ ước như vậy, trong lòng thật đúng là không thoải mái gì mấy.
Nghĩ lại lúc nhỏ, các muội muội đặc biệt xinh đẹp, tinh xảo giống như búp bê sứ, tiểu tử nhà khác thích nhìn
ngắm, lúc chơi đùa sẽ chiếm tiện nghi của các muội muội, hắn cùng đại ca đã cực kì phản cảm, sợ tiểu tử nhà khác khi dễ muội muội nhà mình hoặc
là chiếm tiện nghi muội muội.
Chỉ là thoáng đã vài năm, hết thảy
đều thay đổi, mọi người đều cao lớn hơn, kỳ thật đã từ rất lâu trước
kia, trước lúc đại ca vào kinh làm thư đồng thái tử, bọn họ dần đã xa
cách.
Tô Việt miên man suy nghĩ, Tô Mạt đã kéo đại tiểu thư tiến
vào, tỷ muội hai nàng đều mặc váy áo màu hồng nhạt, chỉ là khí chất bất
đồng, làm cho người ta cảm giác cũng không giống nhau.
Một người ngây thơ đáng yêu, một người đoan trang nhàn nhã.
Nhìn những đứa nhỏ này tuy rằng trong nhà có biến, nhưng vẫn bình tĩnh tự
nhiên, không có một chút bộ dáng hoảng hốt luống cuống, Tần phu nhân rất bội phục.
Trái lại đứa nhỏ của chính mình, giả như gặp phải loại chuyện này, chỉ sợ cũng không được hoạt bát như thế.
Tần Nguyên Quân trong lòng vừa vui mừng, vừa xấu hổ, nghĩ đến lúc trước
chính mình đã khoe mã với các nàng, kết quả trong lúc trận đấu đã bị
thương nặng, thật là mắc cỡ mà.
Nghĩ tới điều này hai má liền phiếm hồng, nói chuyện cũng có chút không lưu loát.
Nhìn bộ dáng hắn thẹn thùng đơn thuần, Tô Mạt ha ha cười rộ lên,“Tần ca ca,
ngươi giống tiểu hài tử quá đi, mặt còn đỏ hết lên kìa.”
Tiếng nói vừa dứt, mặt Tần Nguyên Quân vừa mới kiềm chế được chút giờ lại nóng như hòn lửa, cả khuôn mặt và cổ đều biến màu.
Đại tiểu thư giận Tô Mạt liếc mắt một cái,“Mạt nhi, đừng nghịch ngợm.”
Tần phu nhân cười nói:“Thời gian không còn sớm, ta đã phân phó gia nhân chuẩn bị cơm canh, thỉnh các vị lưu lại dùng cơm.”
Đại tiểu thư vội lắc đầu,“Đa tạ Tần phu nhân đã giữ lại, chỉ là lão tổ mẫu ở nhà có một mình, không dám để Tần phu nhân bận bịu.”
Tô Mạt cũng nói:“Tần phu nhân, lần khác đợi phụ thân ta trở về, Tần ca ca vết
thương cũng khỏi hẳn, chúng ta mới tới đây tụ tập một phen.”
Tần
phu nhân biết nhà bọn họ có quy củ riêng, thì cũng không cương quyết giữ lại, lại hỏi Tô Mạt:“Không muốn nói chuyện thêm với Tả phu nhân nữa
sao?”
Tô Mạt lắc đầu nói lời cảm tạ:“Đa tạ, không cần. Vừa nãy đã nói xong rồi.”
Nàng đã lấy được đáp án từ chỗ Tả phu nhân rồi, đương nhiên không tiện ở lâu.
Lời nói của Tả phu nhân, trực tiếp quan hệ đến một ít quyết định của nàng,
cho nên, nàng mới không thể không đến đây, lại không thể quá lộ liễu đến bái phỏng phu nhân quan viên, chỉ có thể lấy thăm bệnh làm lí do.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong lòng Tô Việt cũng không biết là tư vị gì, muội muội của mình trưởng thành, phải lập gia đình, bị thanh niên nhà khác mơ ước như vậy, trong lòng thật đúng là không thoải mái gì mấy.Nghĩ lại lúc nhỏ, các muội muội đặc biệt xinh đẹp, tinh xảo giống như búp bê sứ, tiểu tử nhà khác thích nhìn ngắm, lúc chơi đùa sẽ chiếm tiện nghi của các muội muội, hắn cùng đại ca đã cực kì phản cảm, sợ tiểu tử nhà khác khi dễ muội muội nhà mình hoặc là chiếm tiện nghi muội muội.Chỉ là thoáng đã vài năm, hết thảy đều thay đổi, mọi người đều cao lớn hơn, kỳ thật đã từ rất lâu trước kia, trước lúc đại ca vào kinh làm thư đồng thái tử, bọn họ dần đã xa cách.Tô Việt miên man suy nghĩ, Tô Mạt đã kéo đại tiểu thư tiến vào, tỷ muội hai nàng đều mặc váy áo màu hồng nhạt, chỉ là khí chất bất đồng, làm cho người ta cảm giác cũng không giống nhau.Một người ngây thơ đáng yêu, một người đoan trang nhàn nhã.Nhìn những đứa nhỏ này tuy rằng trong nhà có biến, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên, không có một chút bộ dáng hoảng hốt luống cuống, Tần phu nhân rất bội phục.Trái lại đứa nhỏ của chính mình, giả như gặp phải loại chuyện này, chỉ sợ cũng không được hoạt bát như thế.Tần Nguyên Quân trong lòng vừa vui mừng, vừa xấu hổ, nghĩ đến lúc trước chính mình đã khoe mã với các nàng, kết quả trong lúc trận đấu đã bị thương nặng, thật là mắc cỡ mà.Nghĩ tới điều này hai má liền phiếm hồng, nói chuyện cũng có chút không lưu loát.Nhìn bộ dáng hắn thẹn thùng đơn thuần, Tô Mạt ha ha cười rộ lên,“Tần ca ca, ngươi giống tiểu hài tử quá đi, mặt còn đỏ hết lên kìa.”Tiếng nói vừa dứt, mặt Tần Nguyên Quân vừa mới kiềm chế được chút giờ lại nóng như hòn lửa, cả khuôn mặt và cổ đều biến màu.Đại tiểu thư giận Tô Mạt liếc mắt một cái,“Mạt nhi, đừng nghịch ngợm.”Tần phu nhân cười nói:“Thời gian không còn sớm, ta đã phân phó gia nhân chuẩn bị cơm canh, thỉnh các vị lưu lại dùng cơm.”Đại tiểu thư vội lắc đầu,“Đa tạ Tần phu nhân đã giữ lại, chỉ là lão tổ mẫu ở nhà có một mình, không dám để Tần phu nhân bận bịu.”Tô Mạt cũng nói:“Tần phu nhân, lần khác đợi phụ thân ta trở về, Tần ca ca vết thương cũng khỏi hẳn, chúng ta mới tới đây tụ tập một phen.”Tần phu nhân biết nhà bọn họ có quy củ riêng, thì cũng không cương quyết giữ lại, lại hỏi Tô Mạt:“Không muốn nói chuyện thêm với Tả phu nhân nữa sao?”Tô Mạt lắc đầu nói lời cảm tạ:“Đa tạ, không cần. Vừa nãy đã nói xong rồi.”Nàng đã lấy được đáp án từ chỗ Tả phu nhân rồi, đương nhiên không tiện ở lâu.Lời nói của Tả phu nhân, trực tiếp quan hệ đến một ít quyết định của nàng, cho nên, nàng mới không thể không đến đây, lại không thể quá lộ liễu đến bái phỏng phu nhân quan viên, chỉ có thể lấy thăm bệnh làm lí do.