Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1129: Đồng tâm hiệp lực 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dù sao, lý luận cùng thực tế là hai chuyện khác nhau, thiên tài cũng không phải cái gì cũng làm được.Nói thì dễ, làm thì khó.Về tới Hoa Xuân uyển, nàng thấy Hoàng Phủ Giác đã ở đó rồi.Tô Mạt linh cảm có chuyện không tốt xảy ra, nàng vội nhảy xuống xe, chạy tới chỗ Bình An đang đứng::“Bình An, xảy ra chuyện gì?”Bình An nói:“Tô tiểu thư, ngài đừng gấp, mọi việc có ngũ điện hạ thu xếp.Hơn nữa, Lương phi nương nương cũng sẽ cố gắng giúp ngài một tay..”Tô Mạt càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy thục mạng qua cửa lớn, vào thẳng chính điện.Lão phu nhân đang uống trà cùng Hoàng Phủ Giác.Thấy nàng thở hồng hộc chạy vào, Hoàng Phủ Giác không thèm nghĩ đến cái gì là thân phận, là tôn ti, vội đi tới trước đón nàng, thần thiết nói: “Mạt nhi, đi từ từ thôi!”Nói xong còn đưa tay đõ nàng, sợ nàng vì chạy gấp mà vấp té.Tô Mạt vội la lên:“Ngũ Ca, có phải xảy ra chuyện gì không?”Vẻ mặt Hoàng Phủ giác có điểm nặng nề, lại sợ Tô Mạt sốt ruột, vội an ủi: “Nàng đừng gấp, việc cũng không lớn. Chẳng qua có chút việc cần giải quyết mà thôi.”Tô Mạt nhìn lão phu nhân, sau đó chạy qua nắm tay bà: “Tổ mẫu, cho cháu đi cùng ngũ điện hạ nha!”Tuy lão phu nhân muốn nàng ở yên trong nhà, chuyện lớn như vậy, để nam nhân đi làm sẽ tốt hơn, nha đầu như nàng …Bất quá, nàng lại có những suy nghĩ mà người khác không tài nào ngờ tới.Lão phu nhân đành gật đầu, bảo nha hoàn giúp nàng thay quần áo.Tô Mạt nói với Hoàng Phủ Giác: “Ngũ ca, Huynh chờ muội một chút nha!”Nói xong, nàng chạy vào nội thất thay quần áo, dùng cách trang điểm ở hiện trang điểm thật nhanh, chưa đến hai khắc đã chạy trở ra.Tô Việt nói: “ Huynh đi với muội.”Chuyện nhà dù sao cũng nên do ca ca là hắn đến gánh vác, tuy hắn không được thông minh như nàng nhưng cũng có thể đỡ được phần nào.Kim Kết cũng sắp xếp xong xuôi, có chuyện quan trọng, đương nhiên nàng phải đi chung tiểu thư rồi.Vì Đại tiểu thư sắp lấy chồng nên lão phu nhân bảo nàng với Tô Hinh Nhi ở lại Huệ Xuân uyển chờ tin.Đại tiểu thư lo âu hỏi: “Tổ mẫu, phụ thân cùng Tề vương điện hạ sẽ không có việc gì chứ?”Lão phu nhân thở dài nhìn nàng, kiếm cớ để nàng cùng Tô Hinh Nhi không cần sốt ruột: “Các con đi thăm Tần phu nhân, mọi thứ có tốt không, có nói chuyện gì nữa không?”
Dù sao, lý luận cùng thực tế là hai chuyện khác nhau, thiên tài cũng không phải cái gì cũng làm được.Nói thì dễ, làm thì khó.
Về tới Hoa Xuân uyển, nàng thấy Hoàng Phủ Giác đã ở đó rồi.
Tô Mạt linh cảm có chuyện không tốt xảy ra, nàng vội nhảy xuống xe, chạy tới chỗ Bình An đang đứng::“Bình An, xảy ra chuyện gì?”
Bình An nói:“Tô tiểu thư, ngài đừng gấp, mọi việc có ngũ điện hạ thu xếp.
Hơn nữa, Lương phi nương nương cũng sẽ cố gắng giúp ngài một tay..”
Tô Mạt càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy thục mạng qua cửa lớn, vào thẳng chính điện.
Lão phu nhân đang uống trà cùng Hoàng Phủ Giác.
Thấy nàng thở hồng hộc chạy vào, Hoàng Phủ Giác không thèm nghĩ đến cái gì
là thân phận, là tôn ti, vội đi tới trước đón nàng, thần thiết nói: “Mạt nhi, đi từ từ thôi!”
Nói xong còn đưa tay đõ nàng, sợ nàng vì chạy gấp mà vấp té.
Tô Mạt vội la lên:“Ngũ Ca, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Vẻ mặt Hoàng Phủ giác có điểm nặng nề, lại sợ Tô Mạt sốt ruột, vội an ủi:
“Nàng đừng gấp, việc cũng không lớn. Chẳng qua có chút việc cần giải
quyết mà thôi.”
Tô Mạt nhìn lão phu nhân, sau đó chạy qua nắm tay bà: “Tổ mẫu, cho cháu đi cùng ngũ điện hạ nha!”
Tuy lão phu nhân muốn nàng ở yên trong nhà, chuyện lớn như vậy, để nam nhân đi làm sẽ tốt hơn, nha đầu như nàng …
Bất quá, nàng lại có những suy nghĩ mà người khác không tài nào ngờ tới.
Lão phu nhân đành gật đầu, bảo nha hoàn giúp nàng thay quần áo.
Tô Mạt nói với Hoàng Phủ Giác: “Ngũ ca, Huynh chờ muội một chút nha!”
Nói xong, nàng chạy vào nội thất thay quần áo, dùng cách trang điểm ở hiện
trang điểm thật nhanh, chưa đến hai khắc đã chạy trở ra.
Tô Việt nói: “ Huynh đi với muội.”
Chuyện nhà dù sao cũng nên do ca ca là hắn đến gánh vác, tuy hắn không được
thông minh như nàng nhưng cũng có thể đỡ được phần nào.
Kim Kết cũng sắp xếp xong xuôi, có chuyện quan trọng, đương nhiên nàng phải đi chung tiểu thư rồi.
Vì Đại tiểu thư sắp lấy chồng nên lão phu nhân bảo nàng với Tô Hinh Nhi ở lại Huệ Xuân uyển chờ tin.
Đại tiểu thư lo âu hỏi: “Tổ mẫu, phụ thân cùng Tề vương điện hạ sẽ không có việc gì chứ?”
Lão phu nhân thở dài nhìn nàng, kiếm cớ để nàng cùng Tô Hinh Nhi không cần
sốt ruột: “Các con đi thăm Tần phu nhân, mọi thứ có tốt không, có nói
chuyện gì nữa không?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dù sao, lý luận cùng thực tế là hai chuyện khác nhau, thiên tài cũng không phải cái gì cũng làm được.Nói thì dễ, làm thì khó.Về tới Hoa Xuân uyển, nàng thấy Hoàng Phủ Giác đã ở đó rồi.Tô Mạt linh cảm có chuyện không tốt xảy ra, nàng vội nhảy xuống xe, chạy tới chỗ Bình An đang đứng::“Bình An, xảy ra chuyện gì?”Bình An nói:“Tô tiểu thư, ngài đừng gấp, mọi việc có ngũ điện hạ thu xếp.Hơn nữa, Lương phi nương nương cũng sẽ cố gắng giúp ngài một tay..”Tô Mạt càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy thục mạng qua cửa lớn, vào thẳng chính điện.Lão phu nhân đang uống trà cùng Hoàng Phủ Giác.Thấy nàng thở hồng hộc chạy vào, Hoàng Phủ Giác không thèm nghĩ đến cái gì là thân phận, là tôn ti, vội đi tới trước đón nàng, thần thiết nói: “Mạt nhi, đi từ từ thôi!”Nói xong còn đưa tay đõ nàng, sợ nàng vì chạy gấp mà vấp té.Tô Mạt vội la lên:“Ngũ Ca, có phải xảy ra chuyện gì không?”Vẻ mặt Hoàng Phủ giác có điểm nặng nề, lại sợ Tô Mạt sốt ruột, vội an ủi: “Nàng đừng gấp, việc cũng không lớn. Chẳng qua có chút việc cần giải quyết mà thôi.”Tô Mạt nhìn lão phu nhân, sau đó chạy qua nắm tay bà: “Tổ mẫu, cho cháu đi cùng ngũ điện hạ nha!”Tuy lão phu nhân muốn nàng ở yên trong nhà, chuyện lớn như vậy, để nam nhân đi làm sẽ tốt hơn, nha đầu như nàng …Bất quá, nàng lại có những suy nghĩ mà người khác không tài nào ngờ tới.Lão phu nhân đành gật đầu, bảo nha hoàn giúp nàng thay quần áo.Tô Mạt nói với Hoàng Phủ Giác: “Ngũ ca, Huynh chờ muội một chút nha!”Nói xong, nàng chạy vào nội thất thay quần áo, dùng cách trang điểm ở hiện trang điểm thật nhanh, chưa đến hai khắc đã chạy trở ra.Tô Việt nói: “ Huynh đi với muội.”Chuyện nhà dù sao cũng nên do ca ca là hắn đến gánh vác, tuy hắn không được thông minh như nàng nhưng cũng có thể đỡ được phần nào.Kim Kết cũng sắp xếp xong xuôi, có chuyện quan trọng, đương nhiên nàng phải đi chung tiểu thư rồi.Vì Đại tiểu thư sắp lấy chồng nên lão phu nhân bảo nàng với Tô Hinh Nhi ở lại Huệ Xuân uyển chờ tin.Đại tiểu thư lo âu hỏi: “Tổ mẫu, phụ thân cùng Tề vương điện hạ sẽ không có việc gì chứ?”Lão phu nhân thở dài nhìn nàng, kiếm cớ để nàng cùng Tô Hinh Nhi không cần sốt ruột: “Các con đi thăm Tần phu nhân, mọi thứ có tốt không, có nói chuyện gì nữa không?”