Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1131: Đồng tâm hiệp lực 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn còn nói, mỗi lần đi đều phải lẩn tránh ám vệ theo dõi , người khác chắc sẽ không biết hắn đi đâu.Thoạt nhìn, bọn họ là không biết, nhưng thực tế vẫn nhớ kỹ, còn luôn tìm cơ hội thanh toán hắn.Tô Mạt cùng vài người đi theo Hoàng Phủ Giác vào chỗ Hoàng Phủ Cẩn. Hai người Hoàng Phủ Giới cùng Hoàng Phủ Liễn đang ngồi nghiêm chỉnh, thấy nàng tới thì nhảy dựng lên.“Ngũ Ca, Tô Mạt, lại có thiệt nhiều người dâng tấu chương buộc tội nhị ca nữa .” Hoàng Phủ Giới giơ một đống sổ con lên cho nàng xem.Nằm trên cùng là tấu chương của Kinh Triệu Doãn Nhạc Thiểu Sâm .Hoàng Phủ Liễn nói:“Còn có buộc tội Tô quốc Công .”Nói xong giơ lên tay nhỏ bé, cũng có năm sáu phần.Tô Mạt nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Giác: “Thái tử điện hạ có ý kiến gì?”Hoàng Phủ Giác lắc đầu: “Hình như huynh ấy có điểm không yên, không bỏ đá xuống giếng, cũng không có thay nhị ca nói chuyện, chỉ nói chỉ cần trong sạch, liền nhất định có thể điều tra rõ ràng.”Tô Mạt hừ lạnh: “Trong sạch? Nếu muốn điều tra, tra một năm cũng được, mười năm cũng được.”Hoàng Phủ Liễn phụ họa nói:“Đúng, ta thấy nhị ca là người tốt.”Nghe thấy âm thanh non nớt như vậy, Tô Mạt trong lòng ấm áp, nàng cười nhìn hắn, còn lấy tay xoa đầu, dịu dàng nói:“Ngài ở với Lương phi nương nương có quen không?”Hoàng Phủ Liễn dùng sức gật đầu:“Tốt hơn nhiều, tốt hơn ở với an tần.”Nói xong còn sợ hãi nhìn Hoàng Phủ Giới.Hoàng Phủ Giới hừ nói:“Ngươi nói tốt hơn ở với hoàng quý phi hảo, ta cũng sẽ không để ý .”Dù sao hoàng quý phi cũng không phải mẹ ruột hắn, hơn nữa nàng cũng không tốt gì với hắn, chỉ dạy hắn phải trung thành với đại ca ra sao, phải học tốt binh pháp để sau này đánh giặc thế nào…Đừng làm cho nhị ca độc chiếm, muốn lấy bớt binh quyền của nhị ca…Quá nhiều thứ linh tinh làm hắn phiền muốn chết.Ngay cả thiếu niên mười tuổi như hắn cũng biết, binh quền Đại Chu không nằm trong tay tướng quân mà là nằm trong tay hoàng đế. Khi có chiến sự, hoàng đế sẽ tập hợp bộ binh rồi ra lệnh cho tướng quân lãnh binh xuất chinh.Khi kết thúc chiến tranh, chức tướng quân cũng sẽ mất còn binh lính sẽ trở về quân doanh, không còn quan hệ gì với tướng quân nữa.Cho nên căn bản sẽ không có cái gọi là tướng quân nắm quyền.
Hắn còn nói, mỗi lần đi đều phải lẩn tránh ám vệ theo dõi , người khác chắc sẽ không biết hắn đi đâu.
Thoạt nhìn, bọn họ là không biết, nhưng thực tế vẫn nhớ kỹ, còn luôn tìm cơ hội thanh toán hắn.
Tô Mạt cùng vài người đi theo Hoàng Phủ Giác vào chỗ Hoàng Phủ Cẩn. Hai
người Hoàng Phủ Giới cùng Hoàng Phủ Liễn đang ngồi nghiêm chỉnh, thấy
nàng tới thì nhảy dựng lên.
“Ngũ Ca, Tô Mạt, lại có thiệt nhiều
người dâng tấu chương buộc tội nhị ca nữa .” Hoàng Phủ Giới giơ một đống sổ con lên cho nàng xem.
Nằm trên cùng là tấu chương của Kinh Triệu Doãn Nhạc Thiểu Sâm .
Hoàng Phủ Liễn nói:“Còn có buộc tội Tô quốc Công .”
Nói xong giơ lên tay nhỏ bé, cũng có năm sáu phần.
Tô Mạt nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Giác: “Thái tử điện hạ có ý kiến gì?”
Hoàng Phủ Giác lắc đầu: “Hình như huynh ấy có điểm không yên, không bỏ đá
xuống giếng, cũng không có thay nhị ca nói chuyện, chỉ nói chỉ cần trong sạch, liền nhất định có thể điều tra rõ ràng.”
Tô Mạt hừ lạnh: “Trong sạch? Nếu muốn điều tra, tra một năm cũng được, mười năm cũng được.”
Hoàng Phủ Liễn phụ họa nói:“Đúng, ta thấy nhị ca là người tốt.”
Nghe thấy âm thanh non nớt như vậy, Tô Mạt trong lòng ấm áp, nàng cười nhìn
hắn, còn lấy tay xoa đầu, dịu dàng nói:“Ngài ở với Lương phi nương nương có quen không?”
Hoàng Phủ Liễn dùng sức gật đầu:“Tốt hơn nhiều, tốt hơn ở với an tần.”
Nói xong còn sợ hãi nhìn Hoàng Phủ Giới.
Hoàng Phủ Giới hừ nói:“Ngươi nói tốt hơn ở với hoàng quý phi hảo, ta cũng sẽ không để ý .”
Dù sao hoàng quý phi cũng không phải mẹ ruột hắn, hơn nữa nàng cũng không
tốt gì với hắn, chỉ dạy hắn phải trung thành với đại ca ra sao, phải học tốt binh pháp để sau này đánh giặc thế nào…
Đừng làm cho nhị ca độc chiếm, muốn lấy bớt binh quyền của nhị ca…
Quá nhiều thứ linh tinh làm hắn phiền muốn chết.
Ngay cả thiếu niên mười tuổi như hắn cũng biết, binh quền Đại Chu không nằm
trong tay tướng quân mà là nằm trong tay hoàng đế. Khi có chiến sự,
hoàng đế sẽ tập hợp bộ binh rồi ra lệnh cho tướng quân lãnh binh xuất
chinh.
Khi kết thúc chiến tranh, chức tướng quân cũng sẽ mất còn
binh lính sẽ trở về quân doanh, không còn quan hệ gì với tướng quân nữa.
Cho nên căn bản sẽ không có cái gọi là tướng quân nắm quyền.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn còn nói, mỗi lần đi đều phải lẩn tránh ám vệ theo dõi , người khác chắc sẽ không biết hắn đi đâu.Thoạt nhìn, bọn họ là không biết, nhưng thực tế vẫn nhớ kỹ, còn luôn tìm cơ hội thanh toán hắn.Tô Mạt cùng vài người đi theo Hoàng Phủ Giác vào chỗ Hoàng Phủ Cẩn. Hai người Hoàng Phủ Giới cùng Hoàng Phủ Liễn đang ngồi nghiêm chỉnh, thấy nàng tới thì nhảy dựng lên.“Ngũ Ca, Tô Mạt, lại có thiệt nhiều người dâng tấu chương buộc tội nhị ca nữa .” Hoàng Phủ Giới giơ một đống sổ con lên cho nàng xem.Nằm trên cùng là tấu chương của Kinh Triệu Doãn Nhạc Thiểu Sâm .Hoàng Phủ Liễn nói:“Còn có buộc tội Tô quốc Công .”Nói xong giơ lên tay nhỏ bé, cũng có năm sáu phần.Tô Mạt nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Giác: “Thái tử điện hạ có ý kiến gì?”Hoàng Phủ Giác lắc đầu: “Hình như huynh ấy có điểm không yên, không bỏ đá xuống giếng, cũng không có thay nhị ca nói chuyện, chỉ nói chỉ cần trong sạch, liền nhất định có thể điều tra rõ ràng.”Tô Mạt hừ lạnh: “Trong sạch? Nếu muốn điều tra, tra một năm cũng được, mười năm cũng được.”Hoàng Phủ Liễn phụ họa nói:“Đúng, ta thấy nhị ca là người tốt.”Nghe thấy âm thanh non nớt như vậy, Tô Mạt trong lòng ấm áp, nàng cười nhìn hắn, còn lấy tay xoa đầu, dịu dàng nói:“Ngài ở với Lương phi nương nương có quen không?”Hoàng Phủ Liễn dùng sức gật đầu:“Tốt hơn nhiều, tốt hơn ở với an tần.”Nói xong còn sợ hãi nhìn Hoàng Phủ Giới.Hoàng Phủ Giới hừ nói:“Ngươi nói tốt hơn ở với hoàng quý phi hảo, ta cũng sẽ không để ý .”Dù sao hoàng quý phi cũng không phải mẹ ruột hắn, hơn nữa nàng cũng không tốt gì với hắn, chỉ dạy hắn phải trung thành với đại ca ra sao, phải học tốt binh pháp để sau này đánh giặc thế nào…Đừng làm cho nhị ca độc chiếm, muốn lấy bớt binh quyền của nhị ca…Quá nhiều thứ linh tinh làm hắn phiền muốn chết.Ngay cả thiếu niên mười tuổi như hắn cũng biết, binh quền Đại Chu không nằm trong tay tướng quân mà là nằm trong tay hoàng đế. Khi có chiến sự, hoàng đế sẽ tập hợp bộ binh rồi ra lệnh cho tướng quân lãnh binh xuất chinh.Khi kết thúc chiến tranh, chức tướng quân cũng sẽ mất còn binh lính sẽ trở về quân doanh, không còn quan hệ gì với tướng quân nữa.Cho nên căn bản sẽ không có cái gọi là tướng quân nắm quyền.