Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1140: Túy ông ý liên hoàn tửu 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn vỗ tay một cái, quay qua phu xe nói:“Lưu đại thúc, đi thôi, ta lải nhải nhiều quá!”Tề Tú Hữu bị hắn khiêu khích, tức đến thiếu điều té xuống đất, bèn sai một tiểu binh: “Mau, trở về xin văn thư tới đây.”Hắn nhất quyết không chịu bỏ qua, tiếp tục dẫn người đi tới vườn hoa, nhưng xe của Tô Việt đi chậm quá, hắn chỉ có thể cắn răng theo sau.Lúc Kim Kết đỡ Tô Mạt xuống xe thì Tề Tú Hữu cũng tiến lên, cười lấy lòng nói:“Tô tiểu thư, bản quan muốn dạo quanh vườn hoa tìm xem có mua được thứ gì hay không, tiểu thư sẽ không từ chối chứ?”Dù sao vườn hoa mở ra là để giao lưu buôn bán với bên ngoài, mỗi ngày kẻ đến người đi nườm nượp, đều là đến để mua hoa. Nếu nàng từ chối, hắn sẽ nói nàng có ý đồ, mở phố hoa là để che mắt làm việc mờ ám.Tô Mạt đầu óc xoay chuyển còn nhanh hơn hắn, lập tức nói: “Tề đại nhân xin cứ tự nhiên. Chính là nếu gặp phải những tấm biển không phận sự cấm vào xin đại nhân đừng cố tiến lên, nếu có việc gì chúng ta không chịu trách nhiệm nha.”Tuy nàng đang rất khó chịu, rất sốt ruột nhưng lời nói vẫn hết sức thoải mái, trên mặt còn cười nghịch ngợm giống như đang nhõng nhẽo với Tề Tú Hữu, bộ dáng hờn dỗi đáng yêu.Tề Tú Hữu hừ một tiếng, lập tức dẫn người đi vào, lấy danh nghĩ tham quan soi mói nhìn xung quanh.Hắn đoán, nếu vườn hoa có giấu ai đó khả nghi, bọn người đó chắc chưa đi được, dù sao bên ngoài cũng đang lùng sục gắt gao, người nào bộ dạng khả nghi đều bị bắt giữ, dù có công văn chứng minh thân phận cũng không ngoại lệ.Chính vì vậy, bọn chúng càng tìm cách mở rộng phạm vi điều tra bắt bớ, bắt càng nhiều người càng tốt, sau đó để người nhà bọn họ đem tiền đến chuộc.Đương nhiên, những kẻ đem tiền đến chuộc đều là dân thường, còn những kẻ có thân phận là bọn hắn cố ý gây khó dễ mà thôi.Những kẻ thực sự có vấn đề, chỉ cần hơi bị nghi ngờ là lập tức bị bắt giữ, giam cầm, thậm chí tra tấn để bọn chúng cung khai.Tả tướng đã dặn hắn kĩ càng là phải điều tra cho được vườn hoa của Tô Mạt. Bởi vì người của Tống Ngũ theo dõi Tô Mạt phát hiện có nhiều người võ công không tầm thường lui tới vườn hoa.Tuy rằng bọn họ không tới gần để tìm hiểu kĩ nhưng cũng có thể chắc chắn bọn người đó không phải là những thương nhân bình thường.Tề Tú Hữu dẫn người xét đông hỏi tây, đến những người mua hoa cũng không bỏ sót.Hắn nhìn thấy Văn chưởng quầy, trước đây từng có va chạm với Tống Ngũ, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đi tới: “Văn chưởng quầy, ta thấy hai tiểu nhị của ngươi sao khả nghi vậy?”
Hắn vỗ tay một cái, quay qua phu xe nói:“Lưu đại thúc, đi thôi, ta lải nhải nhiều quá!”
Tề Tú Hữu bị hắn khiêu khích, tức đến thiếu điều té xuống đất, bèn sai một tiểu binh: “Mau, trở về xin văn thư tới đây.”
Hắn nhất quyết không chịu bỏ qua, tiếp tục dẫn người đi tới vườn hoa, nhưng xe của Tô Việt đi chậm quá, hắn chỉ có thể cắn răng theo sau.
Lúc Kim Kết đỡ Tô Mạt xuống xe thì Tề Tú Hữu cũng tiến lên, cười lấy lòng
nói:“Tô tiểu thư, bản quan muốn dạo quanh vườn hoa tìm xem có mua được
thứ gì hay không, tiểu thư sẽ không từ chối chứ?”
Dù sao vườn hoa mở ra là để giao lưu buôn bán với bên ngoài, mỗi ngày kẻ đến người đi
nườm nượp, đều là đến để mua hoa. Nếu nàng từ chối, hắn sẽ nói nàng có ý đồ, mở phố hoa là để che mắt làm việc mờ ám.
Tô Mạt đầu óc xoay
chuyển còn nhanh hơn hắn, lập tức nói: “Tề đại nhân xin cứ tự nhiên.
Chính là nếu gặp phải những tấm biển không phận sự cấm vào xin đại nhân
đừng cố tiến lên, nếu có việc gì chúng ta không chịu trách nhiệm nha.”
Tuy nàng đang rất khó chịu, rất sốt ruột nhưng lời nói vẫn hết sức thoải
mái, trên mặt còn cười nghịch ngợm giống như đang nhõng nhẽo với Tề Tú
Hữu, bộ dáng hờn dỗi đáng yêu.
Tề Tú Hữu hừ một tiếng, lập tức dẫn người đi vào, lấy danh nghĩ tham quan soi mói nhìn xung quanh.
Hắn đoán, nếu vườn hoa có giấu ai đó khả nghi, bọn người đó chắc chưa đi
được, dù sao bên ngoài cũng đang lùng sục gắt gao, người nào bộ dạng khả nghi đều bị bắt giữ, dù có công văn chứng minh thân phận cũng không
ngoại lệ.
Chính vì vậy, bọn chúng càng tìm cách mở rộng phạm vi
điều tra bắt bớ, bắt càng nhiều người càng tốt, sau đó để người nhà bọn
họ đem tiền đến chuộc.
Đương nhiên, những kẻ đem tiền đến chuộc đều là dân thường, còn những kẻ có thân phận là bọn hắn cố ý gây khó dễ mà thôi.
Những kẻ thực sự có vấn đề, chỉ cần hơi bị nghi ngờ là lập tức bị bắt giữ, giam cầm, thậm chí tra tấn để bọn chúng cung khai.
Tả tướng đã dặn hắn kĩ càng là phải điều tra cho được vườn hoa của Tô Mạt. Bởi vì người của Tống Ngũ theo dõi Tô Mạt phát hiện có nhiều người võ
công không tầm thường lui tới vườn hoa.
Tuy rằng bọn họ không tới gần để tìm hiểu kĩ nhưng cũng có thể chắc chắn bọn người đó không phải
là những thương nhân bình thường.
Tề Tú Hữu dẫn người xét đông hỏi tây, đến những người mua hoa cũng không bỏ sót.
Hắn nhìn thấy Văn chưởng quầy, trước đây từng có va chạm với Tống Ngũ, lập
tức ngoài cười nhưng trong không cười đi tới: “Văn chưởng quầy, ta thấy
hai tiểu nhị của ngươi sao khả nghi vậy?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn vỗ tay một cái, quay qua phu xe nói:“Lưu đại thúc, đi thôi, ta lải nhải nhiều quá!”Tề Tú Hữu bị hắn khiêu khích, tức đến thiếu điều té xuống đất, bèn sai một tiểu binh: “Mau, trở về xin văn thư tới đây.”Hắn nhất quyết không chịu bỏ qua, tiếp tục dẫn người đi tới vườn hoa, nhưng xe của Tô Việt đi chậm quá, hắn chỉ có thể cắn răng theo sau.Lúc Kim Kết đỡ Tô Mạt xuống xe thì Tề Tú Hữu cũng tiến lên, cười lấy lòng nói:“Tô tiểu thư, bản quan muốn dạo quanh vườn hoa tìm xem có mua được thứ gì hay không, tiểu thư sẽ không từ chối chứ?”Dù sao vườn hoa mở ra là để giao lưu buôn bán với bên ngoài, mỗi ngày kẻ đến người đi nườm nượp, đều là đến để mua hoa. Nếu nàng từ chối, hắn sẽ nói nàng có ý đồ, mở phố hoa là để che mắt làm việc mờ ám.Tô Mạt đầu óc xoay chuyển còn nhanh hơn hắn, lập tức nói: “Tề đại nhân xin cứ tự nhiên. Chính là nếu gặp phải những tấm biển không phận sự cấm vào xin đại nhân đừng cố tiến lên, nếu có việc gì chúng ta không chịu trách nhiệm nha.”Tuy nàng đang rất khó chịu, rất sốt ruột nhưng lời nói vẫn hết sức thoải mái, trên mặt còn cười nghịch ngợm giống như đang nhõng nhẽo với Tề Tú Hữu, bộ dáng hờn dỗi đáng yêu.Tề Tú Hữu hừ một tiếng, lập tức dẫn người đi vào, lấy danh nghĩ tham quan soi mói nhìn xung quanh.Hắn đoán, nếu vườn hoa có giấu ai đó khả nghi, bọn người đó chắc chưa đi được, dù sao bên ngoài cũng đang lùng sục gắt gao, người nào bộ dạng khả nghi đều bị bắt giữ, dù có công văn chứng minh thân phận cũng không ngoại lệ.Chính vì vậy, bọn chúng càng tìm cách mở rộng phạm vi điều tra bắt bớ, bắt càng nhiều người càng tốt, sau đó để người nhà bọn họ đem tiền đến chuộc.Đương nhiên, những kẻ đem tiền đến chuộc đều là dân thường, còn những kẻ có thân phận là bọn hắn cố ý gây khó dễ mà thôi.Những kẻ thực sự có vấn đề, chỉ cần hơi bị nghi ngờ là lập tức bị bắt giữ, giam cầm, thậm chí tra tấn để bọn chúng cung khai.Tả tướng đã dặn hắn kĩ càng là phải điều tra cho được vườn hoa của Tô Mạt. Bởi vì người của Tống Ngũ theo dõi Tô Mạt phát hiện có nhiều người võ công không tầm thường lui tới vườn hoa.Tuy rằng bọn họ không tới gần để tìm hiểu kĩ nhưng cũng có thể chắc chắn bọn người đó không phải là những thương nhân bình thường.Tề Tú Hữu dẫn người xét đông hỏi tây, đến những người mua hoa cũng không bỏ sót.Hắn nhìn thấy Văn chưởng quầy, trước đây từng có va chạm với Tống Ngũ, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đi tới: “Văn chưởng quầy, ta thấy hai tiểu nhị của ngươi sao khả nghi vậy?”