Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1144: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thấy hai người đi ra, Phương Vũ đứng thẳng người, mỉm cười chào bọn họ.Tô Việt sớm biết Tô Mạt nghi ngờ Phương Vũ là có thể nghe được, nhưng mấy ngày nay hắn để ý quan sát kĩ cũng không thấy người này có chỗ nào sơ hở.Hắn đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng không có kết quả.Cho nên hắn thật sự rất bội phục Mạt nhi, nàng thế nhưng ở ngay thời điểm hai chị em này xuất hiện là đã biết được đứa em trai không bị điếc.Hắn tuy không có học qua ngôn ngữ của người câm nhưng cũng học được vài câu chào hỏi bình thường. Khoa tay múa chân một hồi, Phương Vũ lại cười cười, tiếp tục làm việc .Thiếu niên này tuy không phải cực kì xinh đẹp nhưng làn da tinh tế, sạch sẽ, ánh mắt trong veo, lông mi vừa đen lại vừa dài, toát ra một loại sức quyến rũ khiến người ta không cách nào phòng bị.Ở trong nắng chiều, giống hệt như một tinh linh.Nếu không phải Tô Mạt nhắc nhở từ trước, Tô Việt nghĩ mình sẽ đối xử với hắn giống như đệ đệ ruột.Tô Mạt nhìn Phương Vũ lại quay qua nói với nhị ca nàng : “Nhị ca, Tề Tú Hữu chưa xét qua chỗ này sao? Hắn không nhìn thấy hai tỷ đệ Phương Oánh cùng Phương Vũ? Hai người này không có giấy tờ gì chứng minh thân phận, chỉ tá túc tạm chỗ chúng ta, nếu hắn bị cho là nghi phạm thì phiền cho chúng ta lắm.”Tô Việt liếc Phương Vũ, hắn xoay người tưới nước, bộ dáng không có gì khác thường, bèn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Có cần bảo bọn họ trốn đi hay không?”Tô Mạt nói: “Có thể trốn đâu được đây? Thôi thì cứ để cho Tề Tú Hữu dẫn bọn họ đi.”Tô Việt ra vẻ kinh ngạc nói: “Mạt nhi, vì sao?”Tô Mạt cười nói:“ Huynh nghĩ kĩ đi, hai người này không có hộ tịch, Tề Tú Hữu chắc chắn sẽ nghĩ rằng đã bắt được điểm yếu để đối phó chúng ta, sau đó sẽ tích cực điều tra. Khi biết hai người này chỉ là dân thường trốn ra từ thôn bên cạnh, không chừng hắn còn giải quyết vấn đề hộ tịch giúp họ nữa.”Tô Việt lắc đầu: “Chắc không được đâu. Không chừng hai chị em họ là người có thân phận, tới thôn bên chơi rồi lâm nạn thì sao? Nếu vậy sẽ phiền lắm. Hay chúng ta kêu Lam ma ma nói họ là cháu của mình đi”Đúng lúc này, Phương Oánh mang theo một hộp thức ăn từ ngoài cửa bước vào. Nhìn thấy hai người, nàng vội bước nhanh hơn, đưa hộp cho họ: “Nhị thiếu gia, ngũ tiểu thư, tiểu nữ với Cam ma ma làm bánh bao củ cải với đậu, các vị ăn thử đi.”Tô Mạt cám ơn, mời nàng ta vào nhà, sau đó mở nắp hộp. Mùi thức ăn lan ra bốn phía.
Thấy hai người đi ra, Phương Vũ đứng thẳng người, mỉm cười chào bọn họ.
Tô Việt sớm biết Tô Mạt nghi ngờ Phương Vũ là có thể nghe được, nhưng mấy
ngày nay hắn để ý quan sát kĩ cũng không thấy người này có chỗ nào sơ
hở.
Hắn đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng không có kết quả.
Cho nên hắn thật sự rất bội phục Mạt nhi, nàng thế nhưng ở ngay thời điểm
hai chị em này xuất hiện là đã biết được đứa em trai không bị điếc.
Hắn tuy không có học qua ngôn ngữ của người câm nhưng cũng học được vài câu chào hỏi bình thường. Khoa tay múa chân một hồi, Phương Vũ lại cười
cười, tiếp tục làm việc .
Thiếu niên này tuy không phải cực kì
xinh đẹp nhưng làn da tinh tế, sạch sẽ, ánh mắt trong veo, lông mi vừa
đen lại vừa dài, toát ra một loại sức quyến rũ khiến người ta không cách nào phòng bị.
Ở trong nắng chiều, giống hệt như một tinh linh.
Nếu không phải Tô Mạt nhắc nhở từ trước, Tô Việt nghĩ mình sẽ đối xử với hắn giống như đệ đệ ruột.
Tô Mạt nhìn Phương Vũ lại quay qua nói với nhị ca nàng : “Nhị ca, Tề Tú
Hữu chưa xét qua chỗ này sao? Hắn không nhìn thấy hai tỷ đệ Phương Oánh cùng Phương Vũ? Hai người này không có giấy tờ gì chứng minh thân phận, chỉ tá túc tạm chỗ chúng ta, nếu hắn bị cho là nghi phạm thì phiền cho
chúng ta lắm.”
Tô Việt liếc Phương Vũ, hắn xoay người tưới nước,
bộ dáng không có gì khác thường, bèn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Có cần
bảo bọn họ trốn đi hay không?”
Tô Mạt nói: “Có thể trốn đâu được đây? Thôi thì cứ để cho Tề Tú Hữu dẫn bọn họ đi.”
Tô Việt ra vẻ kinh ngạc nói: “Mạt nhi, vì sao?”
Tô Mạt cười nói:“ Huynh nghĩ kĩ đi, hai người này không có hộ tịch, Tề Tú
Hữu chắc chắn sẽ nghĩ rằng đã bắt được điểm yếu để đối phó chúng ta, sau đó sẽ tích cực điều tra. Khi biết hai người này chỉ là dân thường trốn
ra từ thôn bên cạnh, không chừng hắn còn giải quyết vấn đề hộ tịch giúp
họ nữa.”
Tô Việt lắc đầu: “Chắc không được đâu. Không chừng hai
chị em họ là người có thân phận, tới thôn bên chơi rồi lâm nạn thì sao?
Nếu vậy sẽ phiền lắm. Hay chúng ta kêu Lam ma ma nói họ là cháu của mình đi”
Đúng lúc này, Phương Oánh mang theo một hộp thức ăn từ ngoài cửa bước vào. Nhìn thấy hai người, nàng vội bước nhanh hơn, đưa hộp cho họ: “Nhị thiếu gia, ngũ tiểu thư, tiểu nữ với Cam ma ma làm bánh bao củ cải với đậu, các vị ăn thử đi.”
Tô Mạt cám ơn, mời nàng ta vào nhà, sau đó mở nắp hộp. Mùi thức ăn lan ra bốn phía.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thấy hai người đi ra, Phương Vũ đứng thẳng người, mỉm cười chào bọn họ.Tô Việt sớm biết Tô Mạt nghi ngờ Phương Vũ là có thể nghe được, nhưng mấy ngày nay hắn để ý quan sát kĩ cũng không thấy người này có chỗ nào sơ hở.Hắn đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng không có kết quả.Cho nên hắn thật sự rất bội phục Mạt nhi, nàng thế nhưng ở ngay thời điểm hai chị em này xuất hiện là đã biết được đứa em trai không bị điếc.Hắn tuy không có học qua ngôn ngữ của người câm nhưng cũng học được vài câu chào hỏi bình thường. Khoa tay múa chân một hồi, Phương Vũ lại cười cười, tiếp tục làm việc .Thiếu niên này tuy không phải cực kì xinh đẹp nhưng làn da tinh tế, sạch sẽ, ánh mắt trong veo, lông mi vừa đen lại vừa dài, toát ra một loại sức quyến rũ khiến người ta không cách nào phòng bị.Ở trong nắng chiều, giống hệt như một tinh linh.Nếu không phải Tô Mạt nhắc nhở từ trước, Tô Việt nghĩ mình sẽ đối xử với hắn giống như đệ đệ ruột.Tô Mạt nhìn Phương Vũ lại quay qua nói với nhị ca nàng : “Nhị ca, Tề Tú Hữu chưa xét qua chỗ này sao? Hắn không nhìn thấy hai tỷ đệ Phương Oánh cùng Phương Vũ? Hai người này không có giấy tờ gì chứng minh thân phận, chỉ tá túc tạm chỗ chúng ta, nếu hắn bị cho là nghi phạm thì phiền cho chúng ta lắm.”Tô Việt liếc Phương Vũ, hắn xoay người tưới nước, bộ dáng không có gì khác thường, bèn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Có cần bảo bọn họ trốn đi hay không?”Tô Mạt nói: “Có thể trốn đâu được đây? Thôi thì cứ để cho Tề Tú Hữu dẫn bọn họ đi.”Tô Việt ra vẻ kinh ngạc nói: “Mạt nhi, vì sao?”Tô Mạt cười nói:“ Huynh nghĩ kĩ đi, hai người này không có hộ tịch, Tề Tú Hữu chắc chắn sẽ nghĩ rằng đã bắt được điểm yếu để đối phó chúng ta, sau đó sẽ tích cực điều tra. Khi biết hai người này chỉ là dân thường trốn ra từ thôn bên cạnh, không chừng hắn còn giải quyết vấn đề hộ tịch giúp họ nữa.”Tô Việt lắc đầu: “Chắc không được đâu. Không chừng hai chị em họ là người có thân phận, tới thôn bên chơi rồi lâm nạn thì sao? Nếu vậy sẽ phiền lắm. Hay chúng ta kêu Lam ma ma nói họ là cháu của mình đi”Đúng lúc này, Phương Oánh mang theo một hộp thức ăn từ ngoài cửa bước vào. Nhìn thấy hai người, nàng vội bước nhanh hơn, đưa hộp cho họ: “Nhị thiếu gia, ngũ tiểu thư, tiểu nữ với Cam ma ma làm bánh bao củ cải với đậu, các vị ăn thử đi.”Tô Mạt cám ơn, mời nàng ta vào nhà, sau đó mở nắp hộp. Mùi thức ăn lan ra bốn phía.