Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1148: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt an ủi nói:“Đệ đệ nàng không sao, đang đi lấy thuốc cho nàng.”Sau đó lại chạy đi lấy khăn, nhúng nước, lau máu cho nàng ta.Ở bên này, Tô Mạt kéo Phương Vũ tìm thuốc. Hắn lại hất tay nàng ra, tự mình đi lấy. Tô Mạt chạy theo sau hắn. Tìm được thuốc, hai người chạy vội trở về.Lúc Phương Oánh tận mắt trông thấy Phương Vũ, nàng ta mới yên tam ngát đi.Tô Mạt đi qua kiểm tra, miệng vết thương hơi lớn, cần gọt bớt tóc mới băng bó được.Nàng mới cầm kéo lên thì Phương Vũ đã xông tới, dang hai tay che cho chị hắn, không cho nàng tới gần.Tô Mạt khoát tay:“Tránh ra, ta muốn cứu nàng.”Phương Vũ cái gì cũng không nghe, chỉ gắt gao che chở tỷ tỷ, không cho nàng chạm vào.Tô Việt đành phải tiến lên kéo hắn, ai biết hắn dùng hết sức bình sinh gồng lại, không cách nào lay được.Mà miệng vết thương của Phương Vũ miệng vẫn lên tục chảy máu.Tô Mạt cau mày, đánh cho gã một quyền, sau đó quay qua gọt tóc cho Phương Oánh, rồi tiến hành tiêu độc, bôi thuốc, băng bó.Phương Vũ bị nàng đánh cho đầu váng mắt hoa, nằm ở trên giường, hai má đỏ bừng, gắt gao cắn môi, giống như kẻ điên sẵn sàng liều mạng.Tô Việt thở dài, đẩy Tô Mạt đi gian ngoài, nhẹ giọng hỏi:“Mạt nhi, có phải chúng ta hiểu lầm không ?”Tô Mạt lắc đầu:“Muội cũng không biết .”Nàng chỉ biết Phương Vũ giả điếc, nhưng cũng không có bằng chứng xác thực. hơn nữa cũng không biết bọn họ là thám tử do ai phái tới.Nàng đã từng cho A Lí phái người đi điều tra. Kết quả thu được là ở thôn trang kế bên có Trữ gia giàu có hơn người.Thiếu chủ của Trữ gia gọi là Ninh Tín Chi còn chị em Phương Oánh rơi vào tay chủ nhân biến thái tên Mạnh Tân Dân. Gã này hành vi cực kì bại hoại, lấy hành hạ thị tì tôi tớ làm thú vui. Những thiếu niên nam nữ bị gã hành hạ đến chết không phải ít.Tên này thường ra ngoài bỏ tiền mua con hát nhỏ tuổi, mấy chục đứa bé, trai có gái có đem về nhà ngày ngày dâm nhạc.Lúc mua người, hắn thường bắt người ta kí giấy sinh tử, đứa nhỏ có chết, cha mẹ nó cũng không được kiện cáo gì.Mặt khác, luật lệ ở đây, chủ nhân có đánh chết tôi tớ, quan phủ cũng không hỏi tới nên đến bây giờ gã vẫn ung dung.Theo điều tra, hai chị em Phương Oánh không chịu nổi ngược đãi cùng nhục nhã nên đã thừa lúc Mạnh Tân Dân uống say đánh gã ngất xỉu rồi dẫn theo đệ đệ mình trốn đi.

Tô Việt an ủi nói:“Đệ đệ nàng không sao, đang đi lấy thuốc cho nàng.”

Sau đó lại chạy đi lấy khăn, nhúng nước, lau máu cho nàng ta.

Ở bên này, Tô Mạt kéo Phương Vũ tìm thuốc. Hắn lại hất tay nàng ra, tự mình đi lấy. Tô Mạt chạy theo sau hắn. Tìm được thuốc, hai người chạy vội trở về.

Lúc Phương Oánh tận mắt trông thấy Phương Vũ, nàng ta mới yên tam ngát đi.

Tô Mạt đi qua kiểm tra, miệng vết thương hơi lớn, cần gọt bớt tóc mới băng bó được.

Nàng mới cầm kéo lên thì Phương Vũ đã xông tới, dang hai tay che cho chị hắn, không cho nàng tới gần.

Tô Mạt khoát tay:“Tránh ra, ta muốn cứu nàng.”

Phương Vũ cái gì cũng không nghe, chỉ gắt gao che chở tỷ tỷ, không cho nàng chạm vào.

Tô Việt đành phải tiến lên kéo hắn, ai biết hắn dùng hết sức bình sinh gồng lại, không cách nào lay được.

Mà miệng vết thương của Phương Vũ miệng vẫn lên tục chảy máu.

Tô Mạt cau mày, đánh cho gã một quyền, sau đó quay qua gọt tóc cho Phương Oánh, rồi tiến hành tiêu độc, bôi thuốc, băng bó.

Phương Vũ bị nàng đánh cho đầu váng mắt hoa, nằm ở trên giường, hai má đỏ bừng, gắt gao cắn môi, giống như kẻ điên sẵn sàng liều mạng.

Tô Việt thở dài, đẩy Tô Mạt đi gian ngoài, nhẹ giọng hỏi:“Mạt nhi, có phải chúng ta hiểu lầm không ?”

Tô Mạt lắc đầu:“Muội cũng không biết .”

Nàng chỉ biết Phương Vũ giả điếc, nhưng cũng không có bằng chứng xác thực. hơn nữa cũng không biết bọn họ là thám tử do ai phái tới.

Nàng đã từng cho A Lí phái người đi điều tra. Kết quả thu được là ở thôn trang kế bên có Trữ gia giàu có hơn người.Thiếu chủ của Trữ gia gọi là Ninh Tín Chi còn chị em Phương Oánh rơi vào tay chủ nhân biến thái tên Mạnh Tân Dân. Gã này hành vi cực kì bại hoại, lấy hành hạ thị tì tôi tớ làm thú vui. Những thiếu niên nam nữ bị gã hành hạ đến chết không phải ít.

Tên này thường ra ngoài bỏ tiền mua con hát nhỏ tuổi, mấy chục đứa bé, trai có gái có đem về nhà ngày ngày dâm nhạc.

Lúc mua người, hắn thường bắt người ta kí giấy sinh tử, đứa nhỏ có chết, cha mẹ nó cũng không được kiện cáo gì.

Mặt khác, luật lệ ở đây, chủ nhân có đánh chết tôi tớ, quan phủ cũng không hỏi tới nên đến bây giờ gã vẫn ung dung.

Theo điều tra, hai chị em Phương Oánh không chịu nổi ngược đãi cùng nhục nhã nên đã thừa lúc Mạnh Tân Dân uống say đánh gã ngất xỉu rồi dẫn theo đệ đệ mình trốn đi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt an ủi nói:“Đệ đệ nàng không sao, đang đi lấy thuốc cho nàng.”Sau đó lại chạy đi lấy khăn, nhúng nước, lau máu cho nàng ta.Ở bên này, Tô Mạt kéo Phương Vũ tìm thuốc. Hắn lại hất tay nàng ra, tự mình đi lấy. Tô Mạt chạy theo sau hắn. Tìm được thuốc, hai người chạy vội trở về.Lúc Phương Oánh tận mắt trông thấy Phương Vũ, nàng ta mới yên tam ngát đi.Tô Mạt đi qua kiểm tra, miệng vết thương hơi lớn, cần gọt bớt tóc mới băng bó được.Nàng mới cầm kéo lên thì Phương Vũ đã xông tới, dang hai tay che cho chị hắn, không cho nàng tới gần.Tô Mạt khoát tay:“Tránh ra, ta muốn cứu nàng.”Phương Vũ cái gì cũng không nghe, chỉ gắt gao che chở tỷ tỷ, không cho nàng chạm vào.Tô Việt đành phải tiến lên kéo hắn, ai biết hắn dùng hết sức bình sinh gồng lại, không cách nào lay được.Mà miệng vết thương của Phương Vũ miệng vẫn lên tục chảy máu.Tô Mạt cau mày, đánh cho gã một quyền, sau đó quay qua gọt tóc cho Phương Oánh, rồi tiến hành tiêu độc, bôi thuốc, băng bó.Phương Vũ bị nàng đánh cho đầu váng mắt hoa, nằm ở trên giường, hai má đỏ bừng, gắt gao cắn môi, giống như kẻ điên sẵn sàng liều mạng.Tô Việt thở dài, đẩy Tô Mạt đi gian ngoài, nhẹ giọng hỏi:“Mạt nhi, có phải chúng ta hiểu lầm không ?”Tô Mạt lắc đầu:“Muội cũng không biết .”Nàng chỉ biết Phương Vũ giả điếc, nhưng cũng không có bằng chứng xác thực. hơn nữa cũng không biết bọn họ là thám tử do ai phái tới.Nàng đã từng cho A Lí phái người đi điều tra. Kết quả thu được là ở thôn trang kế bên có Trữ gia giàu có hơn người.Thiếu chủ của Trữ gia gọi là Ninh Tín Chi còn chị em Phương Oánh rơi vào tay chủ nhân biến thái tên Mạnh Tân Dân. Gã này hành vi cực kì bại hoại, lấy hành hạ thị tì tôi tớ làm thú vui. Những thiếu niên nam nữ bị gã hành hạ đến chết không phải ít.Tên này thường ra ngoài bỏ tiền mua con hát nhỏ tuổi, mấy chục đứa bé, trai có gái có đem về nhà ngày ngày dâm nhạc.Lúc mua người, hắn thường bắt người ta kí giấy sinh tử, đứa nhỏ có chết, cha mẹ nó cũng không được kiện cáo gì.Mặt khác, luật lệ ở đây, chủ nhân có đánh chết tôi tớ, quan phủ cũng không hỏi tới nên đến bây giờ gã vẫn ung dung.Theo điều tra, hai chị em Phương Oánh không chịu nổi ngược đãi cùng nhục nhã nên đã thừa lúc Mạnh Tân Dân uống say đánh gã ngất xỉu rồi dẫn theo đệ đệ mình trốn đi.

Chương 1148: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 06