Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1171: Tùy thời tùy thế ra tay 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhờ đó mà dù có chiến tranh nhưng quốc khố Đại Chu vẫn không bị tổn thất. Hoàng đế cũng đặc quyền cho Trầm gia, cho phép gia tộc hắn kinh thương và không kẻ nào được động tới dù với bất kì lý do gì.Vì lý do đó mà Tả gia mới để Trầm gia yên, tạo nên cục diện nam bắc hai phương như hiện nay.Hiện giờ ở phương bắc, hoàng đế lại ủng hộ Tô Mạt vì những cửa hàng cùng sản phẩm của nàng không nhiều, cũng không có nhiều thứ cạnh tranh với Tống gia nên họ cũng chưa có phản ứng gì thái quá.Mặt hàng kinh doanh của tống gia là tơ lụa vải vóc, lá trà, lương thực, vận chuyển đường thủy… cùng một số mặt hàng thiết yếu khác.Đương nhiên, trên danh nghĩa, Tống tướng cùng tả tướng không ai tham gia vào những công việc kinh doanh này, chỉ có những người trong họ của ông ta đứng ra diều hành, nhưng nếu không có ông ta chống lưng làm sao họ dám.Những điểm này Hoàng Phủ Giác đều hiểu nên lúc phụ hoàng cùng tả tướng âm thầm đấu đá lẫn nhau hắn đã nhân cơ hội lửa cháy đổ thêm dầu, giành cơ hội tốt về mình.Chế tạo cục là một chức quan béo bở.Vấn đề thương nhân cho đến giờ vẫn do môn sinh của tống tả tướng để ý nhưng nếu hoàng đế chấp thuận kế hoạch xây dựng chế tạo cục của Hoàng Phủ Giác thì những quyền lực kia sẽ từ từ chuyển vào tay hắn.Hoàng Phủ Giác nói tiếp:“Phụ hoàng, nhi hần kính xin phụ hoàng để Mạt nhi giúp đỡ nhi thần .”Hoàng đế gật đầu, cười nói:“Chuẩn. Ngươi trước hãy nói rõ kế hoạch cụ thể cho lục bộ, tất cả cùng tìm cách giải quyết hợp lí.”Hoàng Phủ Giác mừng rỡ, vội lập tức tạ ơn.Hoàng đế lại nói:“Cho hai tên nô tài đó vào đây.”Lưu Ngọc lập tức ra truyền Lưu Vân, Lưu Hỏa vào điện. Cả hai vào tới vội quỳ xuống thỉnh an.Hoàng đế hừ lạnh:“Hai ngươi lúc nhỏ được tuyển từ trong quân đội, mới đây đã lớn vậy rồi!”Bọn A Lí xuất thân từ thị vệ, lúc trước được hoàng đế lựa chọn phân cho các vị hoàng tử, một hoàng tử sẽ có bốn thiếp thân thị vệ.Hai huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa được tuyển từ trong nhóm đồng tử quân ra để hầu hạ hoàng tử, theo quy định là không được tập võ, cho dù tập võ cũng chỉ nhằm cường thân kiện thể thôi.Hai người quỳ xuống, dập đầu:“Nô tài có tội, điện hạ mềm lòng, chúng thần thỉnh cầu có thể đi theo điện hạ tập võ, điện hạ đáp ứng. Không ngờ hai huynh đệ nô tài càng học càng nghiện, liền năn nỉ điện hạ dạy chúng thần nhiều hơn, điện hạ ngại từ chối nên liền đem tất cả tuyệt học dạy cho huynh đệ nô tài.”
Nhờ đó mà dù có chiến tranh nhưng quốc khố Đại Chu vẫn không bị tổn thất. Hoàng đế cũng đặc quyền cho Trầm gia, cho phép gia tộc hắn kinh thương và không kẻ nào được động tới dù với bất kì lý do gì.
Vì lý do đó mà Tả gia mới để Trầm gia yên, tạo nên cục diện nam bắc hai phương như hiện nay.
Hiện giờ ở phương bắc, hoàng đế lại ủng hộ Tô Mạt vì những cửa hàng cùng sản phẩm của nàng không nhiều, cũng không có nhiều thứ cạnh tranh với Tống gia nên họ cũng chưa có phản ứng gì thái quá.
Mặt hàng kinh doanh của tống gia là tơ lụa vải vóc, lá trà, lương thực, vận chuyển đường thủy… cùng một số mặt hàng thiết yếu khác.
Đương nhiên, trên danh nghĩa, Tống tướng cùng tả tướng không ai tham gia vào những công việc kinh doanh này, chỉ có những người trong họ của ông ta đứng ra diều hành, nhưng nếu không có ông ta chống lưng làm sao họ dám.
Những điểm này Hoàng Phủ Giác đều hiểu nên lúc phụ hoàng cùng tả tướng âm thầm đấu đá lẫn nhau hắn đã nhân cơ hội lửa cháy đổ thêm dầu, giành cơ hội tốt về mình.
Chế tạo cục là một chức quan béo bở.
Vấn đề thương nhân cho đến giờ vẫn do môn sinh của tống tả tướng để ý nhưng nếu hoàng đế chấp thuận kế hoạch xây dựng chế tạo cục của Hoàng Phủ Giác thì những quyền lực kia sẽ từ từ chuyển vào tay hắn.
Hoàng Phủ Giác nói tiếp:“Phụ hoàng, nhi hần kính xin phụ hoàng để Mạt nhi giúp đỡ nhi thần .”
Hoàng đế gật đầu, cười nói:“Chuẩn. Ngươi trước hãy nói rõ kế hoạch cụ thể cho lục bộ, tất cả cùng tìm cách giải quyết hợp lí.”
Hoàng Phủ Giác mừng rỡ, vội lập tức tạ ơn.
Hoàng đế lại nói:“Cho hai tên nô tài đó vào đây.”
Lưu Ngọc lập tức ra truyền Lưu Vân, Lưu Hỏa vào điện. Cả hai vào tới vội quỳ xuống thỉnh an.
Hoàng đế hừ lạnh:“Hai ngươi lúc nhỏ được tuyển từ trong quân đội, mới đây đã lớn vậy rồi!”
Bọn A Lí xuất thân từ thị vệ, lúc trước được hoàng đế lựa chọn phân cho các vị hoàng tử, một hoàng tử sẽ có bốn thiếp thân thị vệ.
Hai huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa được tuyển từ trong nhóm đồng tử quân ra để hầu hạ hoàng tử, theo quy định là không được tập võ, cho dù tập võ cũng chỉ nhằm cường thân kiện thể thôi.
Hai người quỳ xuống, dập đầu:“Nô tài có tội, điện hạ mềm lòng, chúng thần thỉnh cầu có thể đi theo điện hạ tập võ, điện hạ đáp ứng. Không ngờ hai huynh đệ nô tài càng học càng nghiện, liền năn nỉ điện hạ dạy chúng thần nhiều hơn, điện hạ ngại từ chối nên liền đem tất cả tuyệt học dạy cho huynh đệ nô tài.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhờ đó mà dù có chiến tranh nhưng quốc khố Đại Chu vẫn không bị tổn thất. Hoàng đế cũng đặc quyền cho Trầm gia, cho phép gia tộc hắn kinh thương và không kẻ nào được động tới dù với bất kì lý do gì.Vì lý do đó mà Tả gia mới để Trầm gia yên, tạo nên cục diện nam bắc hai phương như hiện nay.Hiện giờ ở phương bắc, hoàng đế lại ủng hộ Tô Mạt vì những cửa hàng cùng sản phẩm của nàng không nhiều, cũng không có nhiều thứ cạnh tranh với Tống gia nên họ cũng chưa có phản ứng gì thái quá.Mặt hàng kinh doanh của tống gia là tơ lụa vải vóc, lá trà, lương thực, vận chuyển đường thủy… cùng một số mặt hàng thiết yếu khác.Đương nhiên, trên danh nghĩa, Tống tướng cùng tả tướng không ai tham gia vào những công việc kinh doanh này, chỉ có những người trong họ của ông ta đứng ra diều hành, nhưng nếu không có ông ta chống lưng làm sao họ dám.Những điểm này Hoàng Phủ Giác đều hiểu nên lúc phụ hoàng cùng tả tướng âm thầm đấu đá lẫn nhau hắn đã nhân cơ hội lửa cháy đổ thêm dầu, giành cơ hội tốt về mình.Chế tạo cục là một chức quan béo bở.Vấn đề thương nhân cho đến giờ vẫn do môn sinh của tống tả tướng để ý nhưng nếu hoàng đế chấp thuận kế hoạch xây dựng chế tạo cục của Hoàng Phủ Giác thì những quyền lực kia sẽ từ từ chuyển vào tay hắn.Hoàng Phủ Giác nói tiếp:“Phụ hoàng, nhi hần kính xin phụ hoàng để Mạt nhi giúp đỡ nhi thần .”Hoàng đế gật đầu, cười nói:“Chuẩn. Ngươi trước hãy nói rõ kế hoạch cụ thể cho lục bộ, tất cả cùng tìm cách giải quyết hợp lí.”Hoàng Phủ Giác mừng rỡ, vội lập tức tạ ơn.Hoàng đế lại nói:“Cho hai tên nô tài đó vào đây.”Lưu Ngọc lập tức ra truyền Lưu Vân, Lưu Hỏa vào điện. Cả hai vào tới vội quỳ xuống thỉnh an.Hoàng đế hừ lạnh:“Hai ngươi lúc nhỏ được tuyển từ trong quân đội, mới đây đã lớn vậy rồi!”Bọn A Lí xuất thân từ thị vệ, lúc trước được hoàng đế lựa chọn phân cho các vị hoàng tử, một hoàng tử sẽ có bốn thiếp thân thị vệ.Hai huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa được tuyển từ trong nhóm đồng tử quân ra để hầu hạ hoàng tử, theo quy định là không được tập võ, cho dù tập võ cũng chỉ nhằm cường thân kiện thể thôi.Hai người quỳ xuống, dập đầu:“Nô tài có tội, điện hạ mềm lòng, chúng thần thỉnh cầu có thể đi theo điện hạ tập võ, điện hạ đáp ứng. Không ngờ hai huynh đệ nô tài càng học càng nghiện, liền năn nỉ điện hạ dạy chúng thần nhiều hơn, điện hạ ngại từ chối nên liền đem tất cả tuyệt học dạy cho huynh đệ nô tài.”