Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1177: Được phép nghỉ ngơi thì cứ thảnh thơi đi 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Quay đầu lại nhận được khẩu dụ của hoàng đế, năm ngày sau hồi kinh.Lão phu nhân liền sai người tìm Tô Việt, kêu hắn viết sớ trình lên hoàng thượng, thái giám truyền chỉ vừa nghe vội cười nói:“Lão thái quân quá lo lắng rồi, Quốc Công hiện giờ chính là tâm phúc trước mặt bệ hạ, giúp bệ hạ xử lý sự vụ. Lão thái quân tuổi tác đã cao, cũng không thích hợp đi theo xe ngựa mệt nhọc, đi đến thôn trang nghỉ ngơi quả thật là chủ ý tốt.”Lão phu nhân vẫn kêu Tô Việt cùng Tô Mạt viết tấu chương, dùng ấn của mình ấn xuống, sau đó cung kính thỉnh thái giám dâng lên cho bệ hạ, lại sai người tặng ít bạc cho Bối công công.Bối công công vội vàng từ chối::“Lão thái quân, lão nô mặt mũi nào cầm bạc của ngài, khi nào túng, lão nô sẽ tìm thái quân vay sau.”Lão phu nhân cười:“ Quốc Công nhà ta thăng chức, công công cũng thăng chức, không phải là song hỷ lâm môn sao, công công đừng nên khách sáo, bạc này xin công công nhận cho.”Bối công công liền đem bạc thu, dẫn theo người cáo từ rời đi.Khi mọi người thu thập tốt chẩn bị xuất phát thì Bối công công lại đến nói bệ hạ ân chuẩn, lão thái quân cứ an tâm nghỉ ngơi.Mục đích lão phu nhân sở muốn đi vườn hoa là vị muốn để Vương phu nhân với nhị teeri thư tạm thời ở lại đó. Bà còn phải lo hôn sự cho Tô Trì cùng Nhu nhi, nếu phu nhân hay nhị tiểu thư chen ngang phá bĩnh thì phiền.Mọi người đi thẳng tới vườn hoa. Lam ma ma cùng các nô tài đã đợi họ từ trước, ai nấy vội mang các vật dụng vào trong đồng thời sắp xếp chỗ nghỉ cho lão phu nhân cùng các thiếu gia, tiểu thư.Lão phu nhân ở chính phòng, các tiểu thư ở sương phòng còn Tề vương điện hạ cùng phòng với nhị thiếu gia.Hai bà tử to lớn thô kệch được sắp xếp trông chừng Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư.Lão phu nhân ra lệnh, nếu các nàng nháo đòi đi chỗ khác hoặc làm ra hành động gì khác thường sẽ hỏi tội các nàng.Vì thế, các bà tử cũng không khách sáo với các nàng làm gì.Nhị tiểu thư khá tốt, nàng bình tĩnh thêu hoa, xem sách, an phận giống như vô tranh thế sự, bình tĩnh mà qua.Vương phu nhân thì vẫn chưa nhận rõ tình huống, nàng vẫn ôm hy vọng rằng con mình, vương gia hay hoàng quý phi sẽ tới cứu nàng. Nhưng Tô Trì gần đây vô cùng phiền não, căn bản không có thời gian để ý đến nàng, chỉ nghĩ rằng thân thể nàng không thoải mái, một lòng ăn chay niệm phật .Bởi vì, mấy năm trước, nàng cũng thường hay ăn chay niệm phật như thế, ngay cả thân nhân cũng nhất quyết không gặp.Lần thứ nhất nàng ăn chay niệm phật là để ly gián Tô Quốc công cùng lão phu nhân, nhân cơ hội hại chết Cố di nương rồi đổ lên trên người lão phu nhân.Lần thứ hai chính là vì chuyện của Tô Mạt.
Quay đầu lại nhận được khẩu dụ của hoàng đế, năm ngày sau hồi kinh.
Lão phu nhân liền sai người tìm Tô Việt, kêu hắn viết sớ trình lên hoàng
thượng, thái giám truyền chỉ vừa nghe vội cười nói:“Lão thái quân quá lo lắng rồi, Quốc Công hiện giờ chính là tâm phúc trước mặt bệ hạ, giúp bệ hạ xử lý sự vụ. Lão thái quân tuổi tác đã cao, cũng không thích hợp đi
theo xe ngựa mệt nhọc, đi đến thôn trang nghỉ ngơi quả thật là chủ ý
tốt.”
Lão phu nhân vẫn kêu Tô Việt cùng Tô Mạt viết tấu chương,
dùng ấn của mình ấn xuống, sau đó cung kính thỉnh thái giám dâng lên cho bệ hạ, lại sai người tặng ít bạc cho Bối công công.
Bối công
công vội vàng từ chối::“Lão thái quân, lão nô mặt mũi nào cầm bạc của
ngài, khi nào túng, lão nô sẽ tìm thái quân vay sau.”
Lão phu
nhân cười:“ Quốc Công nhà ta thăng chức, công công cũng thăng chức,
không phải là song hỷ lâm môn sao, công công đừng nên khách sáo, bạc này xin công công nhận cho.”
Bối công công liền đem bạc thu, dẫn theo người cáo từ rời đi.
Khi mọi người thu thập tốt chẩn bị xuất phát thì Bối công công lại đến nói bệ hạ ân chuẩn, lão thái quân cứ an tâm nghỉ ngơi.
Mục đích lão phu nhân sở muốn đi vườn hoa là vị muốn để Vương phu nhân với
nhị teeri thư tạm thời ở lại đó. Bà còn phải lo hôn sự cho Tô Trì cùng
Nhu nhi, nếu phu nhân hay nhị tiểu thư chen ngang phá bĩnh thì phiền.
Mọi người đi thẳng tới vườn hoa. Lam ma ma cùng các nô tài đã đợi họ từ
trước, ai nấy vội mang các vật dụng vào trong đồng thời sắp xếp chỗ nghỉ cho lão phu nhân cùng các thiếu gia, tiểu thư.
Lão phu nhân ở chính phòng, các tiểu thư ở sương phòng còn Tề vương điện hạ cùng phòng với nhị thiếu gia.
Hai bà tử to lớn thô kệch được sắp xếp trông chừng Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư.
Lão phu nhân ra lệnh, nếu các nàng nháo đòi đi chỗ khác hoặc làm ra hành động gì khác thường sẽ hỏi tội các nàng.
Vì thế, các bà tử cũng không khách sáo với các nàng làm gì.
Nhị tiểu thư khá tốt, nàng bình tĩnh thêu hoa, xem sách, an phận giống như vô tranh thế sự, bình tĩnh mà qua.
Vương phu nhân thì vẫn chưa nhận rõ tình huống, nàng vẫn ôm hy vọng rằng con
mình, vương gia hay hoàng quý phi sẽ tới cứu nàng. Nhưng Tô Trì gần đây
vô cùng phiền não, căn bản không có thời gian để ý đến nàng, chỉ nghĩ
rằng thân thể nàng không thoải mái, một lòng ăn chay niệm phật .
Bởi vì, mấy năm trước, nàng cũng thường hay ăn chay niệm phật như thế, ngay cả thân nhân cũng nhất quyết không gặp.
Lần thứ nhất nàng ăn chay niệm phật là để ly gián Tô Quốc công cùng lão phu nhân, nhân cơ hội hại chết Cố di nương rồi đổ lên trên người lão phu
nhân.
Lần thứ hai chính là vì chuyện của Tô Mạt.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Quay đầu lại nhận được khẩu dụ của hoàng đế, năm ngày sau hồi kinh.Lão phu nhân liền sai người tìm Tô Việt, kêu hắn viết sớ trình lên hoàng thượng, thái giám truyền chỉ vừa nghe vội cười nói:“Lão thái quân quá lo lắng rồi, Quốc Công hiện giờ chính là tâm phúc trước mặt bệ hạ, giúp bệ hạ xử lý sự vụ. Lão thái quân tuổi tác đã cao, cũng không thích hợp đi theo xe ngựa mệt nhọc, đi đến thôn trang nghỉ ngơi quả thật là chủ ý tốt.”Lão phu nhân vẫn kêu Tô Việt cùng Tô Mạt viết tấu chương, dùng ấn của mình ấn xuống, sau đó cung kính thỉnh thái giám dâng lên cho bệ hạ, lại sai người tặng ít bạc cho Bối công công.Bối công công vội vàng từ chối::“Lão thái quân, lão nô mặt mũi nào cầm bạc của ngài, khi nào túng, lão nô sẽ tìm thái quân vay sau.”Lão phu nhân cười:“ Quốc Công nhà ta thăng chức, công công cũng thăng chức, không phải là song hỷ lâm môn sao, công công đừng nên khách sáo, bạc này xin công công nhận cho.”Bối công công liền đem bạc thu, dẫn theo người cáo từ rời đi.Khi mọi người thu thập tốt chẩn bị xuất phát thì Bối công công lại đến nói bệ hạ ân chuẩn, lão thái quân cứ an tâm nghỉ ngơi.Mục đích lão phu nhân sở muốn đi vườn hoa là vị muốn để Vương phu nhân với nhị teeri thư tạm thời ở lại đó. Bà còn phải lo hôn sự cho Tô Trì cùng Nhu nhi, nếu phu nhân hay nhị tiểu thư chen ngang phá bĩnh thì phiền.Mọi người đi thẳng tới vườn hoa. Lam ma ma cùng các nô tài đã đợi họ từ trước, ai nấy vội mang các vật dụng vào trong đồng thời sắp xếp chỗ nghỉ cho lão phu nhân cùng các thiếu gia, tiểu thư.Lão phu nhân ở chính phòng, các tiểu thư ở sương phòng còn Tề vương điện hạ cùng phòng với nhị thiếu gia.Hai bà tử to lớn thô kệch được sắp xếp trông chừng Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư.Lão phu nhân ra lệnh, nếu các nàng nháo đòi đi chỗ khác hoặc làm ra hành động gì khác thường sẽ hỏi tội các nàng.Vì thế, các bà tử cũng không khách sáo với các nàng làm gì.Nhị tiểu thư khá tốt, nàng bình tĩnh thêu hoa, xem sách, an phận giống như vô tranh thế sự, bình tĩnh mà qua.Vương phu nhân thì vẫn chưa nhận rõ tình huống, nàng vẫn ôm hy vọng rằng con mình, vương gia hay hoàng quý phi sẽ tới cứu nàng. Nhưng Tô Trì gần đây vô cùng phiền não, căn bản không có thời gian để ý đến nàng, chỉ nghĩ rằng thân thể nàng không thoải mái, một lòng ăn chay niệm phật .Bởi vì, mấy năm trước, nàng cũng thường hay ăn chay niệm phật như thế, ngay cả thân nhân cũng nhất quyết không gặp.Lần thứ nhất nàng ăn chay niệm phật là để ly gián Tô Quốc công cùng lão phu nhân, nhân cơ hội hại chết Cố di nương rồi đổ lên trên người lão phu nhân.Lần thứ hai chính là vì chuyện của Tô Mạt.