Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1186: Mời ngươi gia nhập liên minh đi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt tuy có bịt miệng mình thật nhưng không phủ nhận lý luận của mình, nhất thời giống như tìm được tri âm, trong lòng thích thú liền nghe theo Tô Mạt .Tô Mạt nhớ tới một chuyện, bèn nói với Bùi Bảo Khương :“Nếu tỷ múa giỏi như vậy, lại thích dạy người khác, hay là sau này muội mời tỷ ra ngoài chơi, thuận tiện nhờ tỷ giúp đỡ, tỷ đồng ý nha!”Bùi Bảo Khương vui mừng nói:“Được. Ta còn ước gì mình đừng về nhà đây.”Tô Mạt chỉ chỉ mặt sau:“Chỗ đó có một sân khấu do muội nghĩ ra, có ba tầng, ở giữa là vũ đài, có thể diễn kịch, hát hí khúc, múa… đều không thành vấn đề. Nếu hoàn thành, có thể chứa hơn một ngàn người.”Tòa nhà đó nàng mới tiến hành được phân nửa diện tích mà thôi, phần còn lại cũng cần tới mấy chục mẫu đất, nàng đang tiếp tục mở rộng, hoặc là đổi hoặc là mua.Chỉ cần có đất, rất nhanh sẽ hoàn thành, thợ tốt ở kinh thành không thiếu.Bùi Bảo Khương mở to hai mắt, nhìn nàng như nhìn dã nhân: “Muội, muội......”Muội nửa ngày cũng không nói tiếp được, nàng ta lập tức sửa miệng:“Được, chỉ cần muội tin tưởng, tỷ sẽ tận hết sức mình.”Tô Mạt mím môi cười khẽ: “ Quyết định như vậy đi!”Bùi Bảo Khương nói:“Ngoéo tay làm chứng, bất quá muội phụ trách giải thích với cha mẹ tỷ nha!”Tô Mạt gật đầu:“Dĩ nhiên.”Nàng rất thích giao thiệp với các quan viên hoặc phu nhân của họ vì mọi việc khá dễ dàng, chỉ có ngwoif lòng không tham mới khó mà thôi.Trong lòng Bùi Bảo Khương hết sức vui nên tiếp tục lôi kéo mọi người nhảy múa, nhưng múa một hối thấy không có nhạc thì mất hứng liền lấy tay làm loa la lên:“Tề vương điện hạ, Tô nhị thiếu gia, các vị có ai biết đánh đàn, thổi tiêu không??”A Cổ Thái xung phong nhận việc:“Ta, ta biết đánh trống.”Nói xong liền sai người khiêng nhạc cụ đến, đàn, sáo, trống,… đều có đủ, ai thạo thứ nào thì cầm thứ đó.Các nha hoàn thêu thùa thì giỏi nhưng đàn sao … thì chịu thua.Tô Việt tiến lên lấy ống tiêu:“ Thứ này ta mới học được gần đây, để ta thử.”Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, nếu nàng muốn học múa, hắn không thể ngồi không được:“Trước đây, sư phụ có dạy ta đánh đàn, lâu rồi không đụng tới, không biết có như xưa?”Nói xong, măm ngón tay lướt trên dây đàn, âm thanh mát lạnh vang lên, ngay cả những người không hiểu gì về âm nhạc cũng nghe đến ngơ ngẩn.

Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt tuy có bịt miệng mình thật nhưng không phủ nhận lý luận của mình,
nhất thời giống như tìm được tri âm, trong lòng thích thú liền nghe theo Tô Mạt .

Tô Mạt nhớ tới một chuyện, bèn nói với Bùi Bảo Khương
:“Nếu tỷ múa giỏi như vậy, lại thích dạy người khác, hay là sau này muội mời tỷ ra ngoài chơi, thuận tiện nhờ tỷ giúp đỡ, tỷ đồng ý nha!”

Bùi Bảo Khương vui mừng nói:“Được. Ta còn ước gì mình đừng về nhà đây.”

Tô Mạt chỉ chỉ mặt sau:“Chỗ đó có một sân khấu do muội nghĩ ra, có ba
tầng, ở giữa là vũ đài, có thể diễn kịch, hát hí khúc, múa… đều không
thành vấn đề. Nếu hoàn thành, có thể chứa hơn một ngàn người.”

Tòa nhà đó nàng mới tiến hành được phân nửa diện tích mà thôi, phần còn lại cũng cần tới mấy chục mẫu đất, nàng đang tiếp tục mở rộng, hoặc là đổi
hoặc là mua.

Chỉ cần có đất, rất nhanh sẽ hoàn thành, thợ tốt ở kinh thành không thiếu.

Bùi Bảo Khương mở to hai mắt, nhìn nàng như nhìn dã nhân: “Muội, muội......”

Muội nửa ngày cũng không nói tiếp được, nàng ta lập tức sửa miệng:“Được, chỉ cần muội tin tưởng, tỷ sẽ tận hết sức mình.”

Tô Mạt mím môi cười khẽ: “ Quyết định như vậy đi!”

Bùi Bảo Khương nói:“Ngoéo tay làm chứng, bất quá muội phụ trách giải thích với cha mẹ tỷ nha!”

Tô Mạt gật đầu:“Dĩ nhiên.”

Nàng rất thích giao thiệp với các quan viên hoặc phu nhân của họ vì mọi việc khá dễ dàng, chỉ có ngwoif lòng không tham mới khó mà thôi.

Trong lòng Bùi Bảo Khương hết sức vui nên tiếp tục lôi kéo mọi người nhảy
múa, nhưng múa một hối thấy không có nhạc thì mất hứng liền lấy tay làm
loa la lên:“Tề vương điện hạ, Tô nhị thiếu gia, các vị có ai biết đánh
đàn, thổi tiêu không??”

A Cổ Thái xung phong nhận việc:“Ta, ta biết đánh trống.”

Nói xong liền sai người khiêng nhạc cụ đến, đàn, sáo, trống,… đều có đủ, ai thạo thứ nào thì cầm thứ đó.

Các nha hoàn thêu thùa thì giỏi nhưng đàn sao … thì chịu thua.

Tô Việt tiến lên lấy ống tiêu:“ Thứ này ta mới học được gần đây, để ta thử.”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, nếu nàng muốn học múa, hắn không thể ngồi không
được:“Trước đây, sư phụ có dạy ta đánh đàn, lâu rồi không đụng tới,
không biết có như xưa?”

Nói xong, măm ngón tay lướt trên dây đàn, âm thanh mát lạnh vang lên, ngay cả những người không hiểu gì về âm
nhạc cũng nghe đến ngơ ngẩn.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt tuy có bịt miệng mình thật nhưng không phủ nhận lý luận của mình, nhất thời giống như tìm được tri âm, trong lòng thích thú liền nghe theo Tô Mạt .Tô Mạt nhớ tới một chuyện, bèn nói với Bùi Bảo Khương :“Nếu tỷ múa giỏi như vậy, lại thích dạy người khác, hay là sau này muội mời tỷ ra ngoài chơi, thuận tiện nhờ tỷ giúp đỡ, tỷ đồng ý nha!”Bùi Bảo Khương vui mừng nói:“Được. Ta còn ước gì mình đừng về nhà đây.”Tô Mạt chỉ chỉ mặt sau:“Chỗ đó có một sân khấu do muội nghĩ ra, có ba tầng, ở giữa là vũ đài, có thể diễn kịch, hát hí khúc, múa… đều không thành vấn đề. Nếu hoàn thành, có thể chứa hơn một ngàn người.”Tòa nhà đó nàng mới tiến hành được phân nửa diện tích mà thôi, phần còn lại cũng cần tới mấy chục mẫu đất, nàng đang tiếp tục mở rộng, hoặc là đổi hoặc là mua.Chỉ cần có đất, rất nhanh sẽ hoàn thành, thợ tốt ở kinh thành không thiếu.Bùi Bảo Khương mở to hai mắt, nhìn nàng như nhìn dã nhân: “Muội, muội......”Muội nửa ngày cũng không nói tiếp được, nàng ta lập tức sửa miệng:“Được, chỉ cần muội tin tưởng, tỷ sẽ tận hết sức mình.”Tô Mạt mím môi cười khẽ: “ Quyết định như vậy đi!”Bùi Bảo Khương nói:“Ngoéo tay làm chứng, bất quá muội phụ trách giải thích với cha mẹ tỷ nha!”Tô Mạt gật đầu:“Dĩ nhiên.”Nàng rất thích giao thiệp với các quan viên hoặc phu nhân của họ vì mọi việc khá dễ dàng, chỉ có ngwoif lòng không tham mới khó mà thôi.Trong lòng Bùi Bảo Khương hết sức vui nên tiếp tục lôi kéo mọi người nhảy múa, nhưng múa một hối thấy không có nhạc thì mất hứng liền lấy tay làm loa la lên:“Tề vương điện hạ, Tô nhị thiếu gia, các vị có ai biết đánh đàn, thổi tiêu không??”A Cổ Thái xung phong nhận việc:“Ta, ta biết đánh trống.”Nói xong liền sai người khiêng nhạc cụ đến, đàn, sáo, trống,… đều có đủ, ai thạo thứ nào thì cầm thứ đó.Các nha hoàn thêu thùa thì giỏi nhưng đàn sao … thì chịu thua.Tô Việt tiến lên lấy ống tiêu:“ Thứ này ta mới học được gần đây, để ta thử.”Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, nếu nàng muốn học múa, hắn không thể ngồi không được:“Trước đây, sư phụ có dạy ta đánh đàn, lâu rồi không đụng tới, không biết có như xưa?”Nói xong, măm ngón tay lướt trên dây đàn, âm thanh mát lạnh vang lên, ngay cả những người không hiểu gì về âm nhạc cũng nghe đến ngơ ngẩn.

Chương 1186: Mời ngươi gia nhập liên minh đi