Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1190: Bí mật của kim liên 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hoài nghi hắn vì tìm truyền nhân của thông thiên bí quyết, nay tìm được rồi nghĩ lưu lại. Hơn nữa đã lâu rồi hắn không cho nàng gặp, nói là không nên, hắn xem bói, muốn nàng như vậy.Tô Mạt xem chẳng qua là mê tín, sư phụ cũng muốn tuân thủ, cũng chỉ muốn hắn tốt đẹp.Hoàng Phủ Cẩn tùy tiện cầm một mảnh mái ngói đưa cho Tô Mạt:“Nàng xem.”Tô Mạt đánh giá một chút, yên lặng vận công, giơ tay chém xuống, mái ngói bị chém gãy.Nàng vui vẻ nhướn lông mày, đắc ý nói:“Tĩnh điện hạ, khá tốt đi”.Hoàng Phủ Cẩn nhướn mày cười yếu ớt:“Khá tốt!”Nói xong nhặt mảnh ngói lên, miết nhẹ một cái, mái ngói đã muốn hóa bột mịn, bay theo làn gió.Tô Mạt trợn mắt há hốc mồm!Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Chỉ cần nàng kiên trì, có kim liên giúp, có thể còn lợi hại hơn ta.”Tô Mạt há miệng thở dốc, tiến vào lòng hắn, ôm cổ hắn xấu hổ nói:“Ta có thể không cần học không, các người đều lợi hại như vậy, chẳng lẽ ta nên học sao?”Hoàng Phủ Cẩn nghiêm túc nói:“Phải học. Người khác lợi hại cũng không thể thay thế nàng. Dù ta có lợi hại, nhưng không phải lúc nào cũng chiếu cố nàng được.”Huống hồ nàng ham vui, chạy đông chạy tây, hắn chiếu cố không đến, vạn nhất nàng có điểm sơ xuất thì hắn biết làm sao.Cảm nhận được sự kiên trì của hắn, Tô Mạt bĩu môi, cọ cọ vào gáy Hoàng Phủ Cẩn.Thân mình Hoàng Phủ Cẩn cứng đờ, nàng tuy rằng còn nhỏ nhưng hắn đã trưởng thành a. Giọng Hoàng Phủ Cẩn có chút khàn khàn:“Mạt Nhi ngoan, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi.”Tô Mạt gật đầu:“Được rồi.”Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, bên tai còn nói:“Mạt nhi, nghe lời ta, tu luyện nội lực thật tốt, nhé!”Tô Mạt ừ một tiếng, nhẹ nhàng cọ cọ hắn, giống con mèo nhỏ liếc mắt một cái:“Ta đáp ứng chàng.”Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng cười, ôm nàng nhảy lên, xẹt qua nóc nhà, đi hướng trụ thêu lâu.Đưa nàng đến nơi, Hoàng Phủ Cẩn sờ hai má Tô Mạt, yêu thương nói: ‘“Mau vào đi thôi.”Nhìn nàng vào cửa, hắn mới rời đi.Tô Mạt đi vào liền thấy Bùi Bảo Khương mặc trung y ghé vào cửa sổ, một bên xem một bên hỏi:“Kim Kết, ngươi nói xem, tiểu thư của các ngươi cùng Tề vương ở nơi nào thân ái đây?”

Tô Mạt hoài nghi hắn
vì tìm truyền nhân của thông thiên bí quyết, nay tìm được rồi nghĩ lưu
lại. Hơn nữa đã lâu rồi hắn không cho nàng gặp, nói là không nên, hắn
xem bói, muốn nàng như vậy.

Tô Mạt xem chẳng qua là mê tín, sư phụ cũng muốn tuân thủ, cũng chỉ muốn hắn tốt đẹp.

Hoàng Phủ Cẩn tùy tiện cầm một mảnh mái ngói đưa cho Tô Mạt:

“Nàng xem.”

Tô Mạt đánh giá một chút, yên lặng vận công, giơ tay chém xuống, mái ngói bị chém gãy.

Nàng vui vẻ nhướn lông mày, đắc ý nói:

“Tĩnh điện hạ, khá tốt đi”.

Hoàng Phủ Cẩn nhướn mày cười yếu ớt:

“Khá tốt!”

Nói xong nhặt mảnh ngói lên, miết nhẹ một cái, mái ngói đã muốn hóa bột mịn, bay theo làn gió.

Tô Mạt trợn mắt há hốc mồm!

Hoàng Phủ Cẩn cười nói:

“Chỉ cần nàng kiên trì, có kim liên giúp, có thể còn lợi hại hơn ta.”

Tô Mạt há miệng thở dốc, tiến vào lòng hắn, ôm cổ hắn xấu hổ nói:

“Ta có thể không cần học không, các người đều lợi hại như vậy, chẳng lẽ ta nên học sao?”

Hoàng Phủ Cẩn nghiêm túc nói:

“Phải học. Người khác lợi hại cũng không thể thay thế nàng. Dù ta có lợi hại, nhưng không phải lúc nào cũng chiếu cố nàng được.”

Huống hồ nàng ham vui, chạy đông chạy tây, hắn chiếu cố không đến, vạn nhất nàng có điểm sơ xuất thì hắn biết làm sao.

Cảm nhận được sự kiên trì của hắn, Tô Mạt bĩu môi, cọ cọ vào gáy Hoàng Phủ Cẩn.

Thân mình Hoàng Phủ Cẩn cứng đờ, nàng tuy rằng còn nhỏ nhưng hắn đã trưởng thành a. Giọng Hoàng Phủ Cẩn có chút khàn khàn:

“Mạt Nhi ngoan, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi.”

Tô Mạt gật đầu:

“Được rồi.”

Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, bên tai còn nói:

“Mạt nhi, nghe lời ta, tu luyện nội lực thật tốt, nhé!”

Tô Mạt ừ một tiếng, nhẹ nhàng cọ cọ hắn, giống con mèo nhỏ liếc mắt một cái:

“Ta đáp ứng chàng.”

Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng cười, ôm nàng nhảy lên, xẹt qua nóc nhà, đi hướng trụ thêu lâu.

Đưa nàng đến nơi, Hoàng Phủ Cẩn sờ hai má Tô Mạt, yêu thương nói: ‘

“Mau vào đi thôi.”

Nhìn nàng vào cửa, hắn mới rời đi.

Tô Mạt đi vào liền thấy Bùi Bảo Khương mặc trung y ghé vào cửa sổ, một bên xem một bên hỏi:

“Kim Kết, ngươi nói xem, tiểu thư của các ngươi cùng Tề vương ở nơi nào thân ái đây?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hoài nghi hắn vì tìm truyền nhân của thông thiên bí quyết, nay tìm được rồi nghĩ lưu lại. Hơn nữa đã lâu rồi hắn không cho nàng gặp, nói là không nên, hắn xem bói, muốn nàng như vậy.Tô Mạt xem chẳng qua là mê tín, sư phụ cũng muốn tuân thủ, cũng chỉ muốn hắn tốt đẹp.Hoàng Phủ Cẩn tùy tiện cầm một mảnh mái ngói đưa cho Tô Mạt:“Nàng xem.”Tô Mạt đánh giá một chút, yên lặng vận công, giơ tay chém xuống, mái ngói bị chém gãy.Nàng vui vẻ nhướn lông mày, đắc ý nói:“Tĩnh điện hạ, khá tốt đi”.Hoàng Phủ Cẩn nhướn mày cười yếu ớt:“Khá tốt!”Nói xong nhặt mảnh ngói lên, miết nhẹ một cái, mái ngói đã muốn hóa bột mịn, bay theo làn gió.Tô Mạt trợn mắt há hốc mồm!Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Chỉ cần nàng kiên trì, có kim liên giúp, có thể còn lợi hại hơn ta.”Tô Mạt há miệng thở dốc, tiến vào lòng hắn, ôm cổ hắn xấu hổ nói:“Ta có thể không cần học không, các người đều lợi hại như vậy, chẳng lẽ ta nên học sao?”Hoàng Phủ Cẩn nghiêm túc nói:“Phải học. Người khác lợi hại cũng không thể thay thế nàng. Dù ta có lợi hại, nhưng không phải lúc nào cũng chiếu cố nàng được.”Huống hồ nàng ham vui, chạy đông chạy tây, hắn chiếu cố không đến, vạn nhất nàng có điểm sơ xuất thì hắn biết làm sao.Cảm nhận được sự kiên trì của hắn, Tô Mạt bĩu môi, cọ cọ vào gáy Hoàng Phủ Cẩn.Thân mình Hoàng Phủ Cẩn cứng đờ, nàng tuy rằng còn nhỏ nhưng hắn đã trưởng thành a. Giọng Hoàng Phủ Cẩn có chút khàn khàn:“Mạt Nhi ngoan, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi.”Tô Mạt gật đầu:“Được rồi.”Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, bên tai còn nói:“Mạt nhi, nghe lời ta, tu luyện nội lực thật tốt, nhé!”Tô Mạt ừ một tiếng, nhẹ nhàng cọ cọ hắn, giống con mèo nhỏ liếc mắt một cái:“Ta đáp ứng chàng.”Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng cười, ôm nàng nhảy lên, xẹt qua nóc nhà, đi hướng trụ thêu lâu.Đưa nàng đến nơi, Hoàng Phủ Cẩn sờ hai má Tô Mạt, yêu thương nói: ‘“Mau vào đi thôi.”Nhìn nàng vào cửa, hắn mới rời đi.Tô Mạt đi vào liền thấy Bùi Bảo Khương mặc trung y ghé vào cửa sổ, một bên xem một bên hỏi:“Kim Kết, ngươi nói xem, tiểu thư của các ngươi cùng Tề vương ở nơi nào thân ái đây?”

Chương 1190: Bí mật của kim liên 03