Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1192: Nàng cũng kim ốc tàng kiều 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bùi Bảo Khương tán thưởng Tô Mạt mãi không thôi, nói Tô Mạt có ý tưởng quản lý rất tốt, đề phòng hậu hoạn, sẽ không cho cơ hội sinh ra nhiễu loạn.Nàng đi tàng kiều lâu, không ai chú ý đến nàng, vẫn khiêu vũ xướng khúc.Kết quả Kim Kết ồn ào đòi tỷ thí, điều đó thật hợp ý của Bùi Bảo Khương. Nếu không so thử thì làm sao chấn áp được các nàng. Tô Mạt mời Bùi Bảo Khương đến, nếu không trấn áp được người khác thì còn gì là mặt mũi. Nếu không làm Tô Mạt vừa lòng thì làm sao có cơ hội rời khỏi sự quản chế sâm nghiêm làm cho nàng muốn phát điên.Tô Mạt kinh hỉ phát hiện Bùi Bảo Khương là thiên tài ca vũ, không gì nàng không biết. Cùng nàng nhảy vũ điệu tao nhã, nàng tao nhã. Cùng nàng kiều mị, nàng lập tức hóa thân hồ ly. Cùng nàng đáng yêu nhí nhảnh, nàng lập tức biến thân thành tiểu tinh linh…Tô Việt ngày thường thưởng thức thức ca vũ không tốt cũng trợn mắt há hốc mồn nhìn, không chớp mắt trước Bùi Bảo Khương đang ca vũ, quả thực không khác thần tiên, nhìn đến chói mắt.Ngay đến Hoàng Phủ Cẩn cũng khen nàng tự đáy lòng. Nếu Tề vương nói nàng tốt, các vũ cơ khác tự nhiên nhận thua bởi vì mặc kệ các nàng khiêu vũ như nào, Tề vương cũng không liếc mắt quá một lần.Ca cơ Tử Yên cười quyến rũ nói:“Ngươi lợi hại, chúng ta tâm phục khẩu phục.”Bùi Bảo Khương xua tay:“Ta bất quá kinh nghiệm nhiều, xem nhiều, bao nhiêu năm ca vũ… A a a, kỳ thật theo ta Tô tiểu thư nếu chăm chỉ học hỏi thì lợi hại hơn ta nhiều, nhưng nàng không hứng thú, không chịu chuyên tâm học vũ đạo.”Tô Mạt cười nhìn nàng:“Bảo Khương tỷ tỷ, nếu ai cưới ngươi, thật đúng là hạnh phúc chết mất. Tỷ xem xem, tỷ nội tâm đơn thuần, lại quyến rũ tự nhiên, hồ ly tinh tận xương… Hắc hắc.”Bùi Bảo Khương đỏ mặt, tuy rằng không nội liễm, nhưng dù sao cũng có nam nhân đâu. Nàng đuổi theo Tô Mạt đùa giỡn, đúng lúc này đại tiểu thư cho người đến tìm nang:“Tiểu thư, Tề đại nhân phái người đem tỷ đệ Phương Oánh đuổi về đây.”Tô Mạt ngẩn ra, nói với Bùi Bảo Khương:“Tỷ ở trong này, ta đi nhìn xem.”Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Việt cùng nàng đi ra ngoài xem sao lại thế này, bọn họ đừng xa một chút, không có tiến lên.
Bùi Bảo Khương tán
thưởng Tô Mạt mãi không thôi, nói Tô Mạt có ý tưởng quản lý rất tốt, đề
phòng hậu hoạn, sẽ không cho cơ hội sinh ra nhiễu loạn.
Nàng đi tàng kiều lâu, không ai chú ý đến nàng, vẫn khiêu vũ xướng khúc.
Kết quả Kim Kết ồn ào đòi tỷ thí, điều đó thật hợp ý của Bùi Bảo Khương.
Nếu không so thử thì làm sao chấn áp được các nàng. Tô Mạt mời Bùi Bảo
Khương đến, nếu không trấn áp được người khác thì còn gì là mặt mũi. Nếu không làm Tô Mạt vừa lòng thì làm sao có cơ hội rời khỏi sự quản chế
sâm nghiêm làm cho nàng muốn phát điên.
Tô Mạt kinh hỉ phát hiện
Bùi Bảo Khương là thiên tài ca vũ, không gì nàng không biết. Cùng nàng
nhảy vũ điệu tao nhã, nàng tao nhã. Cùng nàng kiều mị, nàng lập tức hóa
thân hồ ly. Cùng nàng đáng yêu nhí nhảnh, nàng lập tức biến thân thành
tiểu tinh linh…
Tô Việt ngày thường thưởng thức thức ca vũ không
tốt cũng trợn mắt há hốc mồn nhìn, không chớp mắt trước Bùi Bảo Khương
đang ca vũ, quả thực không khác thần tiên, nhìn đến chói mắt.
Ngay đến Hoàng Phủ Cẩn cũng khen nàng tự đáy lòng. Nếu Tề vương nói nàng
tốt, các vũ cơ khác tự nhiên nhận thua bởi vì mặc kệ các nàng khiêu vũ
như nào, Tề vương cũng không liếc mắt quá một lần.
Ca cơ Tử Yên cười quyến rũ nói:
“Ngươi lợi hại, chúng ta tâm phục khẩu phục.”
Bùi Bảo Khương xua tay:
“Ta bất quá kinh nghiệm nhiều, xem nhiều, bao nhiêu năm ca vũ… A a a, kỳ
thật theo ta Tô tiểu thư nếu chăm chỉ học hỏi thì lợi hại hơn ta nhiều,
nhưng nàng không hứng thú, không chịu chuyên tâm học vũ đạo.”
Tô Mạt cười nhìn nàng:
“Bảo Khương tỷ tỷ, nếu ai cưới ngươi, thật đúng là hạnh phúc chết mất. Tỷ
xem xem, tỷ nội tâm đơn thuần, lại quyến rũ tự nhiên, hồ ly tinh tận
xương… Hắc hắc.”
Bùi Bảo Khương đỏ mặt, tuy rằng không nội liễm,
nhưng dù sao cũng có nam nhân đâu. Nàng đuổi theo Tô Mạt đùa giỡn, đúng lúc này đại tiểu thư cho người đến tìm nang:
“Tiểu thư, Tề đại nhân phái người đem tỷ đệ Phương Oánh đuổi về đây.”
Tô Mạt ngẩn ra, nói với Bùi Bảo Khương:
“Tỷ ở trong này, ta đi nhìn xem.”
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Việt cùng nàng đi ra ngoài xem sao lại thế này, bọn họ đừng xa một chút, không có tiến lên.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bùi Bảo Khương tán thưởng Tô Mạt mãi không thôi, nói Tô Mạt có ý tưởng quản lý rất tốt, đề phòng hậu hoạn, sẽ không cho cơ hội sinh ra nhiễu loạn.Nàng đi tàng kiều lâu, không ai chú ý đến nàng, vẫn khiêu vũ xướng khúc.Kết quả Kim Kết ồn ào đòi tỷ thí, điều đó thật hợp ý của Bùi Bảo Khương. Nếu không so thử thì làm sao chấn áp được các nàng. Tô Mạt mời Bùi Bảo Khương đến, nếu không trấn áp được người khác thì còn gì là mặt mũi. Nếu không làm Tô Mạt vừa lòng thì làm sao có cơ hội rời khỏi sự quản chế sâm nghiêm làm cho nàng muốn phát điên.Tô Mạt kinh hỉ phát hiện Bùi Bảo Khương là thiên tài ca vũ, không gì nàng không biết. Cùng nàng nhảy vũ điệu tao nhã, nàng tao nhã. Cùng nàng kiều mị, nàng lập tức hóa thân hồ ly. Cùng nàng đáng yêu nhí nhảnh, nàng lập tức biến thân thành tiểu tinh linh…Tô Việt ngày thường thưởng thức thức ca vũ không tốt cũng trợn mắt há hốc mồn nhìn, không chớp mắt trước Bùi Bảo Khương đang ca vũ, quả thực không khác thần tiên, nhìn đến chói mắt.Ngay đến Hoàng Phủ Cẩn cũng khen nàng tự đáy lòng. Nếu Tề vương nói nàng tốt, các vũ cơ khác tự nhiên nhận thua bởi vì mặc kệ các nàng khiêu vũ như nào, Tề vương cũng không liếc mắt quá một lần.Ca cơ Tử Yên cười quyến rũ nói:“Ngươi lợi hại, chúng ta tâm phục khẩu phục.”Bùi Bảo Khương xua tay:“Ta bất quá kinh nghiệm nhiều, xem nhiều, bao nhiêu năm ca vũ… A a a, kỳ thật theo ta Tô tiểu thư nếu chăm chỉ học hỏi thì lợi hại hơn ta nhiều, nhưng nàng không hứng thú, không chịu chuyên tâm học vũ đạo.”Tô Mạt cười nhìn nàng:“Bảo Khương tỷ tỷ, nếu ai cưới ngươi, thật đúng là hạnh phúc chết mất. Tỷ xem xem, tỷ nội tâm đơn thuần, lại quyến rũ tự nhiên, hồ ly tinh tận xương… Hắc hắc.”Bùi Bảo Khương đỏ mặt, tuy rằng không nội liễm, nhưng dù sao cũng có nam nhân đâu. Nàng đuổi theo Tô Mạt đùa giỡn, đúng lúc này đại tiểu thư cho người đến tìm nang:“Tiểu thư, Tề đại nhân phái người đem tỷ đệ Phương Oánh đuổi về đây.”Tô Mạt ngẩn ra, nói với Bùi Bảo Khương:“Tỷ ở trong này, ta đi nhìn xem.”Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Việt cùng nàng đi ra ngoài xem sao lại thế này, bọn họ đừng xa một chút, không có tiến lên.