Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1195: Trong lòng mỗi người có một niềm vui riêng 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt quệt miệng, “Ai, Bùi tỷ tỷ thật đáng thương. Nàng không thể tự do như chúng ta.”Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng: “Mỗi người có quan điểm riêng, có khi Bùi phu nhân thấy cha mẹ chúng ta thật đáng thương.”Bọn họ độc hành, làm càn kiêu ngạo, Bùi phu nhân tự nhiên nhìn không quen, cảm thấy cha mẹ bọn họ có khi buồn chết ốm đi được. Thấy sự ghét bỏ của hoàng đến với hắn là có thể nhìn ra được. Tô Mạt thở dài:“Chàng nói, bao nhiêu năm cuộc đời, tuổi xuân được bao nhiêu, chỉ có thể làm bình hoa, rối gỗ sao?”Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Nàng yên tâm, ta nhất định đem toàn lực cho nàng cả đời này đều được tùy tâm sở dục.”Tô Mạt nghiêng đầu cười hắn“Nữ hài tử chịu khổ, bị giam cầm ở nhà, đây là quy định của tổ tông, trừ khi là hoàng đế sửa đổi, nếu không thì thế nào đây?”Tô Mạt lắc đầu: “Hoàng đế cũng không đổi được, trừ khi nữ nhân có thể tay làm hàm nhai, kinh tế độc lập, không chịu sự khống chế của nam nhân.”Hoàng Phủ Cẩn sủng nịnh nhéo mũi nàng:“Tiểu quỷ này, luôn có nhiều ý tưởng như vậy. Không phải là vấn đề tay làm hàm nhai, ta cần nàng nuôi sống nha.”Tô Mạt cười hắc hắc: “Tĩnh điện hạ, bổn cô nương cầu còn không được nha!”Hoàng Phủ Cẩn đen mặt, nha đầu này!Tô Mạt muốn mọi người giúp nàng đưa ra chủ ý, đem làng du lịch trở nên tốt hơn, làm cho bọn họ ý tưởng mới.Nay làng du lịch đã có lầu gác, nàng muốn xây dựng theo phong cách cổ kim nội ngoại kết hợp, thiết kế sao cho phù hơp với thẩm mĩ của đa số mọi người, lại có yếu tố mới, khác với các đình viện lầu gác khác. Dựa theo yêu cầu nàng đặt ra, A Lí, Lan Như giúp nàng vẽ bản vẽ. Nhưng thiết kế sân, bài trí, hoa cỏ, cây cối, đình gác thì muốn mọi người cùng nhau thiết kế, dù sao tư duy của một người là có hạn.Tô Việt thiết kế đình viện, mai hạc tùng trúc, sưởng hiên Minh Nguyệt theo phong cách thư sinh. Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng bắt chước một số điền viên cổ, có thể làm cho mọi người làm việc vất vả nghỉ ngơi một chút.

Tô Mạt quệt miệng, “Ai, Bùi tỷ tỷ thật đáng thương. Nàng không thể tự do như chúng ta.”

Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng: “Mỗi người có quan điểm riêng, có khi Bùi phu nhân thấy cha mẹ chúng ta thật đáng thương.”

Bọn họ độc hành, làm càn kiêu ngạo, Bùi phu nhân tự nhiên nhìn không quen,
cảm thấy cha mẹ bọn họ có khi buồn chết ốm đi được. Thấy sự ghét bỏ của
hoàng đến với hắn là có thể nhìn ra được. Tô Mạt thở dài:

“Chàng nói, bao nhiêu năm cuộc đời, tuổi xuân được bao nhiêu, chỉ có thể làm bình hoa, rối gỗ sao?”

Hoàng Phủ Cẩn cười nói:

“Nàng yên tâm, ta nhất định đem toàn lực cho nàng cả đời này đều được tùy tâm sở dục.”

Tô Mạt nghiêng đầu cười hắn

“Nữ hài tử chịu khổ, bị giam cầm ở nhà, đây là quy định của tổ tông, trừ khi là hoàng đế sửa đổi, nếu không thì thế nào đây?”

Tô Mạt lắc đầu: “Hoàng đế cũng không đổi được, trừ khi nữ nhân có thể tay
làm hàm nhai, kinh tế độc lập, không chịu sự khống chế của nam nhân.”

Hoàng Phủ Cẩn sủng nịnh nhéo mũi nàng:

“Tiểu quỷ này, luôn có nhiều ý tưởng như vậy. Không phải là vấn đề tay làm hàm nhai, ta cần nàng nuôi sống nha.”

Tô Mạt cười hắc hắc: “Tĩnh điện hạ, bổn cô nương cầu còn không được nha!”

Hoàng Phủ Cẩn đen mặt, nha đầu này!

Tô Mạt muốn mọi người giúp nàng đưa ra chủ ý, đem làng du lịch trở nên tốt hơn, làm cho bọn họ ý tưởng mới.

Nay làng du lịch đã có lầu gác, nàng muốn xây dựng theo phong cách cổ kim
nội ngoại kết hợp, thiết kế sao cho phù hơp với thẩm mĩ của đa số mọi
người, lại có yếu tố mới, khác với các đình viện lầu gác khác. Dựa theo
yêu cầu nàng đặt ra, A Lí, Lan Như giúp nàng vẽ bản vẽ. Nhưng thiết kế
sân, bài trí, hoa cỏ, cây cối, đình gác thì muốn mọi người cùng nhau
thiết kế, dù sao tư duy của một người là có hạn.

Tô Việt thiết kế đình viện, mai hạc tùng trúc, sưởng hiên Minh Nguyệt theo phong cách
thư sinh. Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng bắt chước một số điền viên cổ, có thể
làm cho mọi người làm việc vất vả nghỉ ngơi một chút.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt quệt miệng, “Ai, Bùi tỷ tỷ thật đáng thương. Nàng không thể tự do như chúng ta.”Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng: “Mỗi người có quan điểm riêng, có khi Bùi phu nhân thấy cha mẹ chúng ta thật đáng thương.”Bọn họ độc hành, làm càn kiêu ngạo, Bùi phu nhân tự nhiên nhìn không quen, cảm thấy cha mẹ bọn họ có khi buồn chết ốm đi được. Thấy sự ghét bỏ của hoàng đến với hắn là có thể nhìn ra được. Tô Mạt thở dài:“Chàng nói, bao nhiêu năm cuộc đời, tuổi xuân được bao nhiêu, chỉ có thể làm bình hoa, rối gỗ sao?”Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Nàng yên tâm, ta nhất định đem toàn lực cho nàng cả đời này đều được tùy tâm sở dục.”Tô Mạt nghiêng đầu cười hắn“Nữ hài tử chịu khổ, bị giam cầm ở nhà, đây là quy định của tổ tông, trừ khi là hoàng đế sửa đổi, nếu không thì thế nào đây?”Tô Mạt lắc đầu: “Hoàng đế cũng không đổi được, trừ khi nữ nhân có thể tay làm hàm nhai, kinh tế độc lập, không chịu sự khống chế của nam nhân.”Hoàng Phủ Cẩn sủng nịnh nhéo mũi nàng:“Tiểu quỷ này, luôn có nhiều ý tưởng như vậy. Không phải là vấn đề tay làm hàm nhai, ta cần nàng nuôi sống nha.”Tô Mạt cười hắc hắc: “Tĩnh điện hạ, bổn cô nương cầu còn không được nha!”Hoàng Phủ Cẩn đen mặt, nha đầu này!Tô Mạt muốn mọi người giúp nàng đưa ra chủ ý, đem làng du lịch trở nên tốt hơn, làm cho bọn họ ý tưởng mới.Nay làng du lịch đã có lầu gác, nàng muốn xây dựng theo phong cách cổ kim nội ngoại kết hợp, thiết kế sao cho phù hơp với thẩm mĩ của đa số mọi người, lại có yếu tố mới, khác với các đình viện lầu gác khác. Dựa theo yêu cầu nàng đặt ra, A Lí, Lan Như giúp nàng vẽ bản vẽ. Nhưng thiết kế sân, bài trí, hoa cỏ, cây cối, đình gác thì muốn mọi người cùng nhau thiết kế, dù sao tư duy của một người là có hạn.Tô Việt thiết kế đình viện, mai hạc tùng trúc, sưởng hiên Minh Nguyệt theo phong cách thư sinh. Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng bắt chước một số điền viên cổ, có thể làm cho mọi người làm việc vất vả nghỉ ngơi một chút.

Chương 1195: Trong lòng mỗi người có một niềm vui riêng 01