Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1207: Gặp rắc rối rồi
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bùi Bảo Khương lập tức cảm thấy là do mình, đại tiểu thư cũng không phải người vô tâm, đối với tiểu thư khuê các, tùy tiện ái mộ nam nhân khác là ảnh hưởng đến khuê dự. Nàng cứng họng nói: “Mạt, Mạt nhi, ta, ta không phải…”“Tiểu thư.”Lúc này một thanh âm cứu nàng, nàng chỉ vào Lăng Nhược phía sau Tô Mạt: “Mạt nhi, nha đầu nhà muội tìm muội.”Tô Mạt quay đầu nhìn Lăng Nhược, Bùi Bảo Khương chạy đi. Lăng Nhược thấp giọng nói: “Tiểu thư, bệ hạ đang chờ người về.”Tô Mạt kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”Lăng Nhược hơi vuốt cằm, thấp giọng nói: “Là chuyện phía nam. Vài vị điện hạ, còn có Quốc công, tả tướng cùng Tả đại nhân đều bị truyền.:Tô Mạt lấp tức tìm Tả tiểu thư cáo từ, lại thỉnh nàng bồi An Bình công chúa. Tả tiểu thư biết nàng ở ngự thư phòng, không phải dễ dàng có thể chạy ra ngoài, đến đây đủ cấp cho nàng mặt mũi, tự mình tiễn nàng ra xư. Tô Việt vừa cùng đại tiểu thư đến cáo từ, muốn cùng Tô Mạt rời đi. Tả tiểu thư thấy sắc mặt đại tiểu thư tái nhợt, thân thiết hỏi có muốn thỉnh thầy lang hay không. Đại tiểu thư lắc đầu, cười cười, nói với nàng vài câu cát tường liền cáo từ xoay người lên xe.Bùi Bảo Khương tránh ở sau người Tả tiểu thư, áy náy nóng nảy, muốn nói cái gì song lại ngại ngùng. Lúc này Tô Việt nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, không khỏi dọa nàng nhảy dựng. Nhìn hắn ôn hòa như thế nhưng dùng ánh mắt đó nhìn nàng, xem ra nàng gặp rắc rối thật rồi.Tô Mạt liếc mắt nhìn Bùi Bào Khương một cái, hướng nàng cười cười: “Bùi tỷ tỷ đừng đa tâm, trong cung có việc, chúng ta về trước.” Sau đó nàng hướng Bùi Bảo Khương trừng mắt nhìn, Bùi Bảo Khương lập tức hiểu ý, Tô Mạt muốn nàng đừng nói chuyện đó, cũng không thể cùng người khác nói. Nàng lấp tức gật đầu.Trên đường, Tô Mạt bảo Kim Kết không cần nói chuyện đó, coi như chưa từng nghe qua, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là xấu hổ trước người khác, cũng may chỉ có Bùi Bảo Khương, nàng không nói loạn thì cũng không có gì. Dù sao cũng không có chứng cớ, ai thích nói gì thì nói. Nhưng nàng chỉ muốn đại tiểu thư thoát khỏi tâm lý xấu hổ thôi.
Bùi Bảo Khương lập tức cảm thấy là do mình, đại tiểu thư cũng không phải người vô tâm, đối với tiểu thư khuê các, tùy tiện ái mộ nam nhân khác là ảnh hưởng đến khuê
dự. Nàng cứng họng nói: “Mạt, Mạt nhi, ta, ta không phải…”
“Tiểu thư.”
Lúc này một thanh âm cứu nàng, nàng chỉ vào Lăng Nhược phía sau Tô Mạt: “Mạt nhi, nha đầu nhà muội tìm muội.”
Tô Mạt quay đầu nhìn Lăng Nhược, Bùi Bảo Khương chạy đi. Lăng Nhược thấp giọng nói: “Tiểu thư, bệ hạ đang chờ người về.”
Tô Mạt kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Nhược hơi vuốt cằm, thấp giọng nói: “Là chuyện phía nam. Vài vị điện
hạ, còn có Quốc công, tả tướng cùng Tả đại nhân đều bị truyền.:
Tô Mạt lấp tức tìm Tả tiểu thư cáo từ, lại thỉnh nàng bồi An Bình công
chúa. Tả tiểu thư biết nàng ở ngự thư phòng, không phải dễ dàng có thể
chạy ra ngoài, đến đây đủ cấp cho nàng mặt mũi, tự mình tiễn nàng ra xư. Tô Việt vừa cùng đại tiểu thư đến cáo từ, muốn cùng Tô Mạt rời đi. Tả
tiểu thư thấy sắc mặt đại tiểu thư tái nhợt, thân thiết hỏi có muốn
thỉnh thầy lang hay không. Đại tiểu thư lắc đầu, cười cười, nói với nàng vài câu cát tường liền cáo từ xoay người lên xe.
Bùi Bảo Khương
tránh ở sau người Tả tiểu thư, áy náy nóng nảy, muốn nói cái gì song lại ngại ngùng. Lúc này Tô Việt nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, không
khỏi dọa nàng nhảy dựng. Nhìn hắn ôn hòa như thế nhưng dùng ánh mắt đó
nhìn nàng, xem ra nàng gặp rắc rối thật rồi.
Tô Mạt liếc mắt
nhìn Bùi Bào Khương một cái, hướng nàng cười cười: “Bùi tỷ tỷ đừng đa
tâm, trong cung có việc, chúng ta về trước.” Sau đó nàng hướng Bùi Bảo
Khương trừng mắt nhìn, Bùi Bảo Khương lập tức hiểu ý, Tô Mạt muốn nàng
đừng nói chuyện đó, cũng không thể cùng người khác nói. Nàng lấp tức gật đầu.
Trên đường, Tô Mạt bảo Kim Kết không cần nói chuyện đó,
coi như chưa từng nghe qua, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là xấu hổ trước người
khác, cũng may chỉ có Bùi Bảo Khương, nàng không nói loạn thì cũng không có gì. Dù sao cũng không có chứng cớ, ai thích nói gì thì nói. Nhưng
nàng chỉ muốn đại tiểu thư thoát khỏi tâm lý xấu hổ thôi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bùi Bảo Khương lập tức cảm thấy là do mình, đại tiểu thư cũng không phải người vô tâm, đối với tiểu thư khuê các, tùy tiện ái mộ nam nhân khác là ảnh hưởng đến khuê dự. Nàng cứng họng nói: “Mạt, Mạt nhi, ta, ta không phải…”“Tiểu thư.”Lúc này một thanh âm cứu nàng, nàng chỉ vào Lăng Nhược phía sau Tô Mạt: “Mạt nhi, nha đầu nhà muội tìm muội.”Tô Mạt quay đầu nhìn Lăng Nhược, Bùi Bảo Khương chạy đi. Lăng Nhược thấp giọng nói: “Tiểu thư, bệ hạ đang chờ người về.”Tô Mạt kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”Lăng Nhược hơi vuốt cằm, thấp giọng nói: “Là chuyện phía nam. Vài vị điện hạ, còn có Quốc công, tả tướng cùng Tả đại nhân đều bị truyền.:Tô Mạt lấp tức tìm Tả tiểu thư cáo từ, lại thỉnh nàng bồi An Bình công chúa. Tả tiểu thư biết nàng ở ngự thư phòng, không phải dễ dàng có thể chạy ra ngoài, đến đây đủ cấp cho nàng mặt mũi, tự mình tiễn nàng ra xư. Tô Việt vừa cùng đại tiểu thư đến cáo từ, muốn cùng Tô Mạt rời đi. Tả tiểu thư thấy sắc mặt đại tiểu thư tái nhợt, thân thiết hỏi có muốn thỉnh thầy lang hay không. Đại tiểu thư lắc đầu, cười cười, nói với nàng vài câu cát tường liền cáo từ xoay người lên xe.Bùi Bảo Khương tránh ở sau người Tả tiểu thư, áy náy nóng nảy, muốn nói cái gì song lại ngại ngùng. Lúc này Tô Việt nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, không khỏi dọa nàng nhảy dựng. Nhìn hắn ôn hòa như thế nhưng dùng ánh mắt đó nhìn nàng, xem ra nàng gặp rắc rối thật rồi.Tô Mạt liếc mắt nhìn Bùi Bào Khương một cái, hướng nàng cười cười: “Bùi tỷ tỷ đừng đa tâm, trong cung có việc, chúng ta về trước.” Sau đó nàng hướng Bùi Bảo Khương trừng mắt nhìn, Bùi Bảo Khương lập tức hiểu ý, Tô Mạt muốn nàng đừng nói chuyện đó, cũng không thể cùng người khác nói. Nàng lấp tức gật đầu.Trên đường, Tô Mạt bảo Kim Kết không cần nói chuyện đó, coi như chưa từng nghe qua, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là xấu hổ trước người khác, cũng may chỉ có Bùi Bảo Khương, nàng không nói loạn thì cũng không có gì. Dù sao cũng không có chứng cớ, ai thích nói gì thì nói. Nhưng nàng chỉ muốn đại tiểu thư thoát khỏi tâm lý xấu hổ thôi.