Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1212: Hủ bại không thể trị tậm gốc nhưng không thể không trị 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt xuống tiếp: “Có phải hay không chỉ cần có quyền lực sẽ làm cho bọn họ ngày càng nghĩ đến bản thân mình, ngày càng tham lam theo đuổi mưu cầu tư lợi lớn hơn nữa? Đem tiền sửa đường, sửa chữa chùa chiền, chẩn tai… đều dùng để mở rộng hậu viện, hưởng thụ cuộc sống thối nát? Đế Tư Uy ba năm làm tuần phủ Lai Châu làm được bao nhiêu việc tốt? Người dưới hắn làm được bao nhiêu việc tốt? Chẳng lẽ sẽ không nghe thấy, không hỏi sao? Cho dù diệt thành công thì như thế nào? Hôm nay có Đế Tư Uy, ngày mai có Mặc Tư Uy, hôm nay giết Hải Nhất Đao, ngày mai giết Đao gì?Thanh âm hắn không lớn nhưng lại leng keng có lực. Tống tướng thân thể lạnh run. Đế Tư Uy là hắn đề bạt lên, mấy năm nay chiến tích khảo khóa đều là loại ưu, Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy không thể nghi ngờ gì chính là chỉ trích mình.Hoàng đế lần này không có ý quát gãy lời hắn, ngược lại sắc mặt trầm ngưng, ánh mắt thâm thúy, sau một lúc lâu hắn thế nhưng nở nụ cười:“Rất nhiều chuyện không có cách nào khác bước đúng từng bước, chỉ có thể sờ xoạng bước từng bước đi tới. Dân chúng là nền, thân sĩ là cơ, quan viên là cây cột, các ngươi chính là trụ cột, thiếu một thứ đều không thành quốc. Biết sao? Nhưng như theo lời ngươi, các đời đều chỉnh đốn lại chính trị nhưng hủ hóa từ người mà đến, không ai có thể chân chính đánh đổ, đối kháng dục vọng của mình, có người là có mầm sa họa. Đây là do dục vọng sinh ra, nếu đã không có hủ bại cũng liền tỏ vẻ hết thảy đều không có, biết sao? Đế Tư Úy lĩnh án tử, tự nhiên có tra án nhưng cũng có hạn độ, không thể liên lụy quá lớn.”Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu. Hắn không hiểu chính trị, không hiểu quyền mưu cho nên hắn không biết. Hoàng Phủ Giác lại được lợi rất nhiều, đột nhiên lĩnh hội được nhiều chuyện, đế vương là hồ lộng dân chúng, người đương quyền phải tự mình biết chính mình là gì. Cũng phải biết phân công người nào làm việc gì, có đôi khi cần quan thanh liêm, có đôi khi cần quan có lòng tham lại tâm ngoan bởi vì lòng người có dục vọng, ai cũng không có cách nào cam đoan mình vô cầu. Ở thời điểm hai bàn tay trắn, người ta muốn có bánh bao no bụng, người ấm no lại tư tâm dâm dục. Chờ ấm no dâm dục đều thỏa mãn lại khát vọng hư vinh, có thể siêu việt hơn người khác.Làm người thường hoặc là thỏa mãn hiện tại, có ấm no hạnh phúc là đủ rồi.

Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt
xuống tiếp: “Có phải hay không chỉ cần có quyền lực sẽ làm cho bọn họ
ngày càng nghĩ đến bản thân mình, ngày càng tham lam theo đuổi mưu cầu
tư lợi lớn hơn nữa? Đem tiền sửa đường, sửa chữa chùa chiền, chẩn tai…
đều dùng để mở rộng hậu viện, hưởng thụ cuộc sống thối nát? Đế Tư Uy ba
năm làm tuần phủ Lai Châu làm được bao nhiêu việc tốt? Người dưới hắn
làm được bao nhiêu việc tốt? Chẳng lẽ sẽ không nghe thấy, không hỏi sao? Cho dù diệt thành công thì như thế nào? Hôm nay có Đế Tư Uy, ngày mai
có Mặc Tư Uy, hôm nay giết Hải Nhất Đao, ngày mai giết Đao gì?

Thanh âm hắn không lớn nhưng lại leng keng có lực. Tống tướng thân thể lạnh
run. Đế Tư Uy là hắn đề bạt lên, mấy năm nay chiến tích khảo khóa đều là loại ưu, Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy không thể nghi ngờ gì chính là chỉ
trích mình.

Hoàng đế lần này không có ý quát gãy lời hắn, ngược
lại sắc mặt trầm ngưng, ánh mắt thâm thúy, sau một lúc lâu hắn thế nhưng nở nụ cười:

“Rất nhiều chuyện không có cách nào khác bước đúng
từng bước, chỉ có thể sờ xoạng bước từng bước đi tới. Dân chúng là nền,
thân sĩ là cơ, quan viên là cây cột, các ngươi chính là trụ cột, thiếu
một thứ đều không thành quốc. Biết sao? Nhưng như theo lời ngươi, các
đời đều chỉnh đốn lại chính trị nhưng hủ hóa từ người mà đến, không ai
có thể chân chính đánh đổ, đối kháng dục vọng của mình, có người là có
mầm sa họa. Đây là do dục vọng sinh ra, nếu đã không có hủ bại cũng liền tỏ vẻ hết thảy đều không có, biết sao? Đế Tư Úy lĩnh án tử, tự nhiên có tra án nhưng cũng có hạn độ, không thể liên lụy quá lớn.”

Hoàng
Phủ Cẩn lắc đầu. Hắn không hiểu chính trị, không hiểu quyền mưu cho nên
hắn không biết. Hoàng Phủ Giác lại được lợi rất nhiều, đột nhiên lĩnh
hội được nhiều chuyện, đế vương là hồ lộng dân chúng, người đương quyền
phải tự mình biết chính mình là gì. Cũng phải biết phân công người nào
làm việc gì, có đôi khi cần quan thanh liêm, có đôi khi cần quan có lòng tham lại tâm ngoan bởi vì lòng người có dục vọng, ai cũng không có cách nào cam đoan mình vô cầu. Ở thời điểm hai bàn tay trắn, người ta muốn
có bánh bao no bụng, người ấm no lại tư tâm dâm dục. Chờ ấm no dâm dục
đều thỏa mãn lại khát vọng hư vinh, có thể siêu việt hơn người khác.

Làm người thường hoặc là thỏa mãn hiện tại, có ấm no hạnh phúc là đủ rồi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn rũ mắt xuống tiếp: “Có phải hay không chỉ cần có quyền lực sẽ làm cho bọn họ ngày càng nghĩ đến bản thân mình, ngày càng tham lam theo đuổi mưu cầu tư lợi lớn hơn nữa? Đem tiền sửa đường, sửa chữa chùa chiền, chẩn tai… đều dùng để mở rộng hậu viện, hưởng thụ cuộc sống thối nát? Đế Tư Uy ba năm làm tuần phủ Lai Châu làm được bao nhiêu việc tốt? Người dưới hắn làm được bao nhiêu việc tốt? Chẳng lẽ sẽ không nghe thấy, không hỏi sao? Cho dù diệt thành công thì như thế nào? Hôm nay có Đế Tư Uy, ngày mai có Mặc Tư Uy, hôm nay giết Hải Nhất Đao, ngày mai giết Đao gì?Thanh âm hắn không lớn nhưng lại leng keng có lực. Tống tướng thân thể lạnh run. Đế Tư Uy là hắn đề bạt lên, mấy năm nay chiến tích khảo khóa đều là loại ưu, Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy không thể nghi ngờ gì chính là chỉ trích mình.Hoàng đế lần này không có ý quát gãy lời hắn, ngược lại sắc mặt trầm ngưng, ánh mắt thâm thúy, sau một lúc lâu hắn thế nhưng nở nụ cười:“Rất nhiều chuyện không có cách nào khác bước đúng từng bước, chỉ có thể sờ xoạng bước từng bước đi tới. Dân chúng là nền, thân sĩ là cơ, quan viên là cây cột, các ngươi chính là trụ cột, thiếu một thứ đều không thành quốc. Biết sao? Nhưng như theo lời ngươi, các đời đều chỉnh đốn lại chính trị nhưng hủ hóa từ người mà đến, không ai có thể chân chính đánh đổ, đối kháng dục vọng của mình, có người là có mầm sa họa. Đây là do dục vọng sinh ra, nếu đã không có hủ bại cũng liền tỏ vẻ hết thảy đều không có, biết sao? Đế Tư Úy lĩnh án tử, tự nhiên có tra án nhưng cũng có hạn độ, không thể liên lụy quá lớn.”Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu. Hắn không hiểu chính trị, không hiểu quyền mưu cho nên hắn không biết. Hoàng Phủ Giác lại được lợi rất nhiều, đột nhiên lĩnh hội được nhiều chuyện, đế vương là hồ lộng dân chúng, người đương quyền phải tự mình biết chính mình là gì. Cũng phải biết phân công người nào làm việc gì, có đôi khi cần quan thanh liêm, có đôi khi cần quan có lòng tham lại tâm ngoan bởi vì lòng người có dục vọng, ai cũng không có cách nào cam đoan mình vô cầu. Ở thời điểm hai bàn tay trắn, người ta muốn có bánh bao no bụng, người ấm no lại tư tâm dâm dục. Chờ ấm no dâm dục đều thỏa mãn lại khát vọng hư vinh, có thể siêu việt hơn người khác.Làm người thường hoặc là thỏa mãn hiện tại, có ấm no hạnh phúc là đủ rồi.

Chương 1212: Hủ bại không thể trị tậm gốc nhưng không thể không trị 02