Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1214: Võ công thích hợp với nàng là gì? 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chính mình muốn cùng hắn đi, không thể da mặt dày nói là đi chế tạo cục được, nếu không thì sẽ rõ ràng ngay. Dù sao Hoàng Phủ Giác làm ở chế tạo cục, mình luôn tìm cơ hội nhúng tay cũng đã muộn.Thái tử đột nhiên tỉnh ngộ nhìn được ý đồ chân thực của Hoàng Phủ Giác mà mình lại không thể phá hư, hắn tựa như đã tính đến rồi. Chuyến này nhất định là nhị ca xuất lực, hắn chỉ đi theo mà thôi, mục đích chính của hắn là chế tạo cục.Thái tử tức giận đến phát run, nhịn không được lại nhìn Tô Mạt. Tô Mạt lạnh mắt nhìn qua hắn đầy vẻ châm chọc.Hoàng đế cau mày: “Cứ như vậy đi, tất cả đều chuẩn bị đi.”Mọi người đều lĩnh lệnh lui ra. Hoàng đế gọi lại Tô Mạt: “Mạt nhi, ngươi lưu lại.”Tô Mạt dừng lại cước bộ, nghe theo chỉ thị của hoàng đế. Hoàng đế cười nhìn nàng: “Trầm biết ngươi muốn đi một chút, thuận tiện bái phỏng Trầm lão tiên sinh.”Tô Mạt thầm nhíu mày, lại vẫn duy trì bình tĩnh, mình cùng Tả phu nhân kết giao, hắn tự nhiên có biết, sẽ nhận ra ý tưởng của nàng. Nàng cũng cười cười: “Thần nữ làm một chút việc lại thấy mình thực là ếch ngồi đáy giếng. Nghe nói Trầm lão tiên sinh là một truyền kì, thật rất muốn đi bái phỏng.”Hoàng đế gật đầu: “Trẫm cũng đã lâu không gặp hắn, lần này ngươi đi, cũng thay trẫm thăm hỏi hắn. Mặt khác, khi đi hãy mang theo Tiền Hủy, nàng có thể chiếu cố ngươi.”Tô Mạt lập tức ý thức được hắn không tin nàng, cho Tiền Hủy đi giám thị nàng nhưng nàng không phản đối, cảm tạ hoàng đế. Hoàng đế tựa hồ còn có lời muốn nói, bộ dáng mệt mỏi, ánh mắt dừng ở người nàng một lúc lâu lại không nói lời nào, cuối cùng hắn nhay nhay mi tâm, nói: “Ngươi cũng đi chuẩn bị đi. Lão ngũ đi chế tạo cục, ngươi đi theo nhìn một chút đi.”Tô Mạt lĩnh mệnh, sau đó rời đi. Lúc này đã chiều muộn, ánh tà dương dần dần hạ xuống, Hoàng Phủ Cẩn ở bên ngoài chờ nàng, thấy nàng đi ra mới nhẹ nhàng thở hắt ra, cầm tay nàng nói: “Ta mang nàng đi gặp nghĩa phụ.”Tô Mạt cười cười: “Tốt. Muội cũng muốn gặp phụ thân một chút, sau đó phái người về nhà báo một tiếng.”Hắn gật gật đầu: “Muội đi gặp Quốc Công, ta phái người đi thay nàng.”Mọi chuyện được sắp xếp thỏa đáng, Tô Mạt liền đi theo Hoàng Phủ Cẩn ngồi xe về Tề vương phủ, tình thần Diệp Tri Vân rất tốt, hai vết sẹo trên mặt tỏa sáng, thật có phong phạm du côn.

Chính mình muốn cùng
hắn đi, không thể da mặt dày nói là đi chế tạo cục được, nếu không thì
sẽ rõ ràng ngay. Dù sao Hoàng Phủ Giác làm ở chế tạo cục, mình luôn tìm
cơ hội nhúng tay cũng đã muộn.

Thái tử đột nhiên tỉnh ngộ nhìn
được ý đồ chân thực của Hoàng Phủ Giác mà mình lại không thể phá hư, hắn tựa như đã tính đến rồi. Chuyến này nhất định là nhị ca xuất lực, hắn
chỉ đi theo mà thôi, mục đích chính của hắn là chế tạo cục.

Thái tử tức giận đến phát run, nhịn không được lại nhìn Tô Mạt. Tô Mạt lạnh mắt nhìn qua hắn đầy vẻ châm chọc.

Hoàng đế cau mày: “Cứ như vậy đi, tất cả đều chuẩn bị đi.”

Mọi người đều lĩnh lệnh lui ra. Hoàng đế gọi lại Tô Mạt: “Mạt nhi, ngươi lưu lại.”

Tô Mạt dừng lại cước bộ, nghe theo chỉ thị của hoàng đế. Hoàng đế cười
nhìn nàng: “Trầm biết ngươi muốn đi một chút, thuận tiện bái phỏng Trầm
lão tiên sinh.”

Tô Mạt thầm nhíu mày, lại vẫn duy trì bình tĩnh,
mình cùng Tả phu nhân kết giao, hắn tự nhiên có biết, sẽ nhận ra ý tưởng của nàng. Nàng cũng cười cười: “Thần nữ làm một chút việc lại thấy mình thực là ếch ngồi đáy giếng. Nghe nói Trầm lão tiên sinh là một truyền
kì, thật rất muốn đi bái phỏng.”

Hoàng đế gật đầu: “Trẫm cũng đã
lâu không gặp hắn, lần này ngươi đi, cũng thay trẫm thăm hỏi hắn. Mặt
khác, khi đi hãy mang theo Tiền Hủy, nàng có thể chiếu cố ngươi.”

Tô Mạt lập tức ý thức được hắn không tin nàng, cho Tiền Hủy đi giám thị
nàng nhưng nàng không phản đối, cảm tạ hoàng đế. Hoàng đế tựa hồ còn có
lời muốn nói, bộ dáng mệt mỏi, ánh mắt dừng ở người nàng một lúc lâu lại không nói lời nào, cuối cùng hắn nhay nhay mi tâm, nói: “Ngươi cũng đi
chuẩn bị đi. Lão ngũ đi chế tạo cục, ngươi đi theo nhìn một chút đi.”

Tô Mạt lĩnh mệnh, sau đó rời đi. Lúc này đã chiều muộn, ánh tà dương dần
dần hạ xuống, Hoàng Phủ Cẩn ở bên ngoài chờ nàng, thấy nàng đi ra mới
nhẹ nhàng thở hắt ra, cầm tay nàng nói: “Ta mang nàng đi gặp nghĩa phụ.”

Tô Mạt cười cười: “Tốt. Muội cũng muốn gặp phụ thân một chút, sau đó phái người về nhà báo một tiếng.”

Hắn gật gật đầu: “Muội đi gặp Quốc Công, ta phái người đi thay nàng.”

Mọi chuyện được sắp xếp thỏa đáng, Tô Mạt liền đi theo Hoàng Phủ Cẩn ngồi
xe về Tề vương phủ, tình thần Diệp Tri Vân rất tốt, hai vết sẹo trên mặt tỏa sáng, thật có phong phạm du côn.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chính mình muốn cùng hắn đi, không thể da mặt dày nói là đi chế tạo cục được, nếu không thì sẽ rõ ràng ngay. Dù sao Hoàng Phủ Giác làm ở chế tạo cục, mình luôn tìm cơ hội nhúng tay cũng đã muộn.Thái tử đột nhiên tỉnh ngộ nhìn được ý đồ chân thực của Hoàng Phủ Giác mà mình lại không thể phá hư, hắn tựa như đã tính đến rồi. Chuyến này nhất định là nhị ca xuất lực, hắn chỉ đi theo mà thôi, mục đích chính của hắn là chế tạo cục.Thái tử tức giận đến phát run, nhịn không được lại nhìn Tô Mạt. Tô Mạt lạnh mắt nhìn qua hắn đầy vẻ châm chọc.Hoàng đế cau mày: “Cứ như vậy đi, tất cả đều chuẩn bị đi.”Mọi người đều lĩnh lệnh lui ra. Hoàng đế gọi lại Tô Mạt: “Mạt nhi, ngươi lưu lại.”Tô Mạt dừng lại cước bộ, nghe theo chỉ thị của hoàng đế. Hoàng đế cười nhìn nàng: “Trầm biết ngươi muốn đi một chút, thuận tiện bái phỏng Trầm lão tiên sinh.”Tô Mạt thầm nhíu mày, lại vẫn duy trì bình tĩnh, mình cùng Tả phu nhân kết giao, hắn tự nhiên có biết, sẽ nhận ra ý tưởng của nàng. Nàng cũng cười cười: “Thần nữ làm một chút việc lại thấy mình thực là ếch ngồi đáy giếng. Nghe nói Trầm lão tiên sinh là một truyền kì, thật rất muốn đi bái phỏng.”Hoàng đế gật đầu: “Trẫm cũng đã lâu không gặp hắn, lần này ngươi đi, cũng thay trẫm thăm hỏi hắn. Mặt khác, khi đi hãy mang theo Tiền Hủy, nàng có thể chiếu cố ngươi.”Tô Mạt lập tức ý thức được hắn không tin nàng, cho Tiền Hủy đi giám thị nàng nhưng nàng không phản đối, cảm tạ hoàng đế. Hoàng đế tựa hồ còn có lời muốn nói, bộ dáng mệt mỏi, ánh mắt dừng ở người nàng một lúc lâu lại không nói lời nào, cuối cùng hắn nhay nhay mi tâm, nói: “Ngươi cũng đi chuẩn bị đi. Lão ngũ đi chế tạo cục, ngươi đi theo nhìn một chút đi.”Tô Mạt lĩnh mệnh, sau đó rời đi. Lúc này đã chiều muộn, ánh tà dương dần dần hạ xuống, Hoàng Phủ Cẩn ở bên ngoài chờ nàng, thấy nàng đi ra mới nhẹ nhàng thở hắt ra, cầm tay nàng nói: “Ta mang nàng đi gặp nghĩa phụ.”Tô Mạt cười cười: “Tốt. Muội cũng muốn gặp phụ thân một chút, sau đó phái người về nhà báo một tiếng.”Hắn gật gật đầu: “Muội đi gặp Quốc Công, ta phái người đi thay nàng.”Mọi chuyện được sắp xếp thỏa đáng, Tô Mạt liền đi theo Hoàng Phủ Cẩn ngồi xe về Tề vương phủ, tình thần Diệp Tri Vân rất tốt, hai vết sẹo trên mặt tỏa sáng, thật có phong phạm du côn.

Chương 1214: Võ công thích hợp với nàng là gì? 01