Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1227: Chân tình hay âm mưu 06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn cảm giác tay nàng run rẩy, tiếp tục nói: “Ta sẽ cùng phụ hoàng giải thích, dù sao phụ hoàng cũng không công khai muốn Tả tiểu thư làm thái tử phi. Chúng ta hiện tại đi nói, ta đáp ứng nàng, về sau ta chỉ có một mình nàng, không có nữ nhân khác. Mặc kệ tất cả, cho đến lúc ta chết đều không đổi, nếu không ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, không…”Đại tiểu thư che miệng hắn lại, lắc lắc đầu, mặt nàng thương cảm: “Không cần thế, mặc kệ có làm được hay không đều không cần thiết.”Làm được thì yên lặng mà làm. Không làm được thì có nói êm tai đến mấy cũng vô dụng.Hắn cầm tay nàng, ôm eo nàng, thử hôn nàng, nàng tránh đi, thanh âm run run: “Mời thái tử… không làm như vậy.”Hắn gật gật đầu,“Được, ta tôn trọng nàng. Trừ phi thú nàng làm thái tử phi, ta sẽ không gặp mặt nàngĐại tiểu thư cắn cắn môi, nàng chỉ là một nữ tử, đối mặt thái tử, cha mẹ chi mệnh, nàng cũng không có cách nào khác phản kháng.Nàng nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu nói, Tần gia muốn tháng sáu đính hôn .”Hiện tại chính là làm mối cầu hôn, còn không có nạp thái, một khi nạp thái thì bất luận kẻ nào cũng không có thể tùy ý đổi ý. Bị kiện, mất danh dự là không tránh khỏi. Bọn họ là đại gia tộc lại càng không cho phép. Thái tử cười cười: “Tốt, cùng ta trở về nói với phụ hoàng.”Đại tiểu thư kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi không muốn đi Giang Nam sao?”Thái tử rũ mắt xuống, thản nhiên nói:“Có nhị ca cùng ngũ đệ rồi, căn bản không cần ta đi . Không bằng ta ở lại kinh thành giúp phụ hoàng một số chuyện tình còn hơn.”Hoàng đế yêu cầu hắn cùng Hoàng Phủ Cẩn cải trang, Tề vương dương cờ hiệu, cho dù về sau tiêu diệt thành công, cũng là công lao của Tề vương, hắn cùng Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng tranh nhau đi, nhưng cũng vô dụng.Hoàng Phủ Giác có thể tạo thế cục chẳng lẽ hắn không làm được. Hắn đi cũng chả được gì, không bằng ở lại kinh thành làm việc. Hơn nữa hiện nay hoàng thượng dùng Tô Nhân Vũ kiềm chế Tống gia. Tống gia không còn quân quyền, không thể dựa vào như ngày xưa nữ. Hiện nay chỉ còn dựa vào giao tình của ngoại công và hoàng thượng cũng như lực ảnh hưởng của ngoại công ở trong triều. Nhưng cũng đâu có nhiều.Hiện nay hắn cần bồi dưỡng người của mình. Cơ hội đã đến, thủ vệ cần tăng người, hắn nắm chắc có thể chi người của mình chiếm lấy vị trí này. Vừa vặn lúc này Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt không thể ra tay.
Hắn cảm giác tay nàng
run rẩy, tiếp tục nói: “Ta sẽ cùng phụ hoàng giải thích, dù sao phụ
hoàng cũng không công khai muốn Tả tiểu thư làm thái tử phi. Chúng ta
hiện tại đi nói, ta đáp ứng nàng, về sau ta chỉ có một mình nàng, không
có nữ nhân khác. Mặc kệ tất cả, cho đến lúc ta chết đều không đổi, nếu
không ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, không…”
Đại tiểu thư che miệng hắn lại, lắc lắc đầu, mặt nàng thương cảm: “Không cần thế, mặc kệ có
làm được hay không đều không cần thiết.”
Làm được thì yên lặng mà làm. Không làm được thì có nói êm tai đến mấy cũng vô dụng.
Hắn cầm tay nàng, ôm eo nàng, thử hôn nàng, nàng tránh đi, thanh âm run run: “Mời thái tử… không làm như vậy.”
Hắn gật gật đầu,“Được, ta tôn trọng nàng. Trừ phi thú nàng làm thái tử phi, ta sẽ không gặp mặt nàng
Đại tiểu thư cắn cắn môi, nàng chỉ là một nữ tử, đối mặt thái tử, cha mẹ chi mệnh, nàng cũng không có cách nào khác phản kháng.
Nàng nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu nói, Tần gia muốn tháng sáu đính hôn .”
Hiện tại chính là làm mối cầu hôn, còn không có nạp thái, một khi nạp thái
thì bất luận kẻ nào cũng không có thể tùy ý đổi ý. Bị kiện, mất danh dự
là không tránh khỏi. Bọn họ là đại gia tộc lại càng không cho phép. Thái tử cười cười: “Tốt, cùng ta trở về nói với phụ hoàng.”
Đại tiểu thư kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi không muốn đi Giang Nam sao?”
Thái tử rũ mắt xuống, thản nhiên nói:“Có nhị ca cùng ngũ đệ rồi, căn bản
không cần ta đi . Không bằng ta ở lại kinh thành giúp phụ hoàng một số
chuyện tình còn hơn.”
Hoàng đế yêu cầu hắn cùng Hoàng Phủ Cẩn cải trang, Tề vương dương cờ hiệu, cho dù về sau tiêu diệt thành công,
cũng là công lao của Tề vương, hắn cùng Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng tranh
nhau đi, nhưng cũng vô dụng.
Hoàng Phủ Giác có thể tạo thế cục
chẳng lẽ hắn không làm được. Hắn đi cũng chả được gì, không bằng ở lại
kinh thành làm việc. Hơn nữa hiện nay hoàng thượng dùng Tô Nhân Vũ kiềm
chế Tống gia. Tống gia không còn quân quyền, không thể dựa vào như ngày
xưa nữ. Hiện nay chỉ còn dựa vào giao tình của ngoại công và hoàng
thượng cũng như lực ảnh hưởng của ngoại công ở trong triều. Nhưng cũng
đâu có nhiều.
Hiện nay hắn cần bồi dưỡng người của mình. Cơ hội
đã đến, thủ vệ cần tăng người, hắn nắm chắc có thể chi người của mình
chiếm lấy vị trí này. Vừa vặn lúc này Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt không
thể ra tay.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn cảm giác tay nàng run rẩy, tiếp tục nói: “Ta sẽ cùng phụ hoàng giải thích, dù sao phụ hoàng cũng không công khai muốn Tả tiểu thư làm thái tử phi. Chúng ta hiện tại đi nói, ta đáp ứng nàng, về sau ta chỉ có một mình nàng, không có nữ nhân khác. Mặc kệ tất cả, cho đến lúc ta chết đều không đổi, nếu không ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, không…”Đại tiểu thư che miệng hắn lại, lắc lắc đầu, mặt nàng thương cảm: “Không cần thế, mặc kệ có làm được hay không đều không cần thiết.”Làm được thì yên lặng mà làm. Không làm được thì có nói êm tai đến mấy cũng vô dụng.Hắn cầm tay nàng, ôm eo nàng, thử hôn nàng, nàng tránh đi, thanh âm run run: “Mời thái tử… không làm như vậy.”Hắn gật gật đầu,“Được, ta tôn trọng nàng. Trừ phi thú nàng làm thái tử phi, ta sẽ không gặp mặt nàngĐại tiểu thư cắn cắn môi, nàng chỉ là một nữ tử, đối mặt thái tử, cha mẹ chi mệnh, nàng cũng không có cách nào khác phản kháng.Nàng nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu nói, Tần gia muốn tháng sáu đính hôn .”Hiện tại chính là làm mối cầu hôn, còn không có nạp thái, một khi nạp thái thì bất luận kẻ nào cũng không có thể tùy ý đổi ý. Bị kiện, mất danh dự là không tránh khỏi. Bọn họ là đại gia tộc lại càng không cho phép. Thái tử cười cười: “Tốt, cùng ta trở về nói với phụ hoàng.”Đại tiểu thư kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi không muốn đi Giang Nam sao?”Thái tử rũ mắt xuống, thản nhiên nói:“Có nhị ca cùng ngũ đệ rồi, căn bản không cần ta đi . Không bằng ta ở lại kinh thành giúp phụ hoàng một số chuyện tình còn hơn.”Hoàng đế yêu cầu hắn cùng Hoàng Phủ Cẩn cải trang, Tề vương dương cờ hiệu, cho dù về sau tiêu diệt thành công, cũng là công lao của Tề vương, hắn cùng Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng tranh nhau đi, nhưng cũng vô dụng.Hoàng Phủ Giác có thể tạo thế cục chẳng lẽ hắn không làm được. Hắn đi cũng chả được gì, không bằng ở lại kinh thành làm việc. Hơn nữa hiện nay hoàng thượng dùng Tô Nhân Vũ kiềm chế Tống gia. Tống gia không còn quân quyền, không thể dựa vào như ngày xưa nữ. Hiện nay chỉ còn dựa vào giao tình của ngoại công và hoàng thượng cũng như lực ảnh hưởng của ngoại công ở trong triều. Nhưng cũng đâu có nhiều.Hiện nay hắn cần bồi dưỡng người của mình. Cơ hội đã đến, thủ vệ cần tăng người, hắn nắm chắc có thể chi người của mình chiếm lấy vị trí này. Vừa vặn lúc này Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt không thể ra tay.