Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1229: Chân tình hay âm mưu 08

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thái tử cười rộ lên: “Ta chỉ biết nàng có tâm với ta là được, mọi chuyện cứ giao cho ta.”Đại tiểu thư cúi đầu không nói gì, hắn liền biết nàng ngầm đồng ý, chính hắn chỉ cần nghĩ biện pháp đuổi Tần gia phía trước là được. Hắn thét dài một tiếng, lập tức có người xuất hiện phía trên vách núi. Sau khi biết vị trí chính xác, họ lập tức thả dây thừng phi thân bay xuống, đáp xuống trước mặt bọn họ.Bốn hắc ý nhân ngực thêu đầu chim ứng tiến lên hành lễ, sau đó tiến lên xem xét thương thế của thái tử, băng bó cho hắn. Mặt khác lập tức đốn cây làm một cái cáng đơn giản muốn thải tử ngồi lên. Thái tử lại nói: “Đi trước tìm Tô thống lĩnh, lấy nữ trang đến, phái người đi nói cho Tề vương cùng ngũ điện hạ, bản thái tử bị thương, tạm thời không đi được, bảo bọn họ đi trước, không cần chờ đợi.”Một y vệ hiểu ý liền vâng lệnh đi. Mấy người còn lại đều thức thời đi nơi khác, không ai dám liếc nhìn đại tiểu thư dù chỉ một chút. Tuy rằng họ không nhìn nàng nhưng Nhu nhi vẫn xấu hổ, đã biết quần áo mình không chỉnh tề, ai nhìn thấy cũng có nhiều liên tưởng… Danh dự hoàng hoa khuê nữ của nàng… Nàng cắn môi, nhanh chóng đứng lên.Qua nửa canh giờ, thị vệ kia đi vòng lại đây. Minh Nguyệt cùng các vú em đều ở trên xe, may mắn đều mang theo xiêm ý, sợ có lúc cần thì có đồ ngay lập tức. Minh Nguyệt cùng vú em đều bị đại thiếu gia giáo huấn qua thức thời không tùy tiện hỏi, hầu hạ đại tiểu thư lên xe sau đó giúp nàng rửa mặt thay quần áo. Thời điểm cáo biệt thái tử nàng đã trở nên đoan trang hữu lễ.Bóng xe ngựa vừa khuất, thái tử thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Đi nói cho Tô thống lĩnh thay ta nam hạ.” Hắn là thư đồng của thái tử, có đi cũng là bình thường, dù sao vốn chỉ cải trang, ai đi cũng giống nhau.Một thị vệ lập tức đi truyền lời. Những người còn lại cẩn thận nâng thái tử rời khỏi nơi này. Trở lại đình nghỉ, Tô Trì đang chờ ở nơi đó, thấy bọn họ đến lập tức bước lên nhìn qua, nhíu mày nói: “Có vết thương nào quá nghiêm trọng không?”

Thái tử cười rộ lên: “Ta chỉ biết nàng có tâm với ta là được, mọi chuyện cứ giao cho ta.”

Đại tiểu thư cúi đầu không nói gì, hắn liền biết nàng ngầm đồng ý, chính
hắn chỉ cần nghĩ biện pháp đuổi Tần gia phía trước là được. Hắn thét dài một tiếng, lập tức có người xuất hiện phía trên vách núi. Sau khi biết
vị trí chính xác, họ lập tức thả dây thừng phi thân bay xuống, đáp xuống trước mặt bọn họ.

Bốn hắc ý nhân ngực thêu đầu chim ứng tiến lên hành lễ, sau đó tiến lên xem xét thương thế của thái tử, băng bó cho
hắn. Mặt khác lập tức đốn cây làm một cái cáng đơn giản muốn thải tử
ngồi lên. Thái tử lại nói: “Đi trước tìm Tô thống lĩnh, lấy nữ trang
đến, phái người đi nói cho Tề vương cùng ngũ điện hạ, bản thái tử bị
thương, tạm thời không đi được, bảo bọn họ đi trước, không cần chờ đợi.”

Một y vệ hiểu ý liền vâng lệnh đi. Mấy người còn lại đều thức thời đi nơi
khác, không ai dám liếc nhìn đại tiểu thư dù chỉ một chút. Tuy rằng họ
không nhìn nàng nhưng Nhu nhi vẫn xấu hổ, đã biết quần áo mình không
chỉnh tề, ai nhìn thấy cũng có nhiều liên tưởng… Danh dự hoàng hoa khuê
nữ của nàng… Nàng cắn môi, nhanh chóng đứng lên.

Qua nửa canh
giờ, thị vệ kia đi vòng lại đây. Minh Nguyệt cùng các vú em đều ở trên
xe, may mắn đều mang theo xiêm ý, sợ có lúc cần thì có đồ ngay lập tức.
Minh Nguyệt cùng vú em đều bị đại thiếu gia giáo huấn qua thức thời
không tùy tiện hỏi, hầu hạ đại tiểu thư lên xe sau đó giúp nàng rửa mặt
thay quần áo. Thời điểm cáo biệt thái tử nàng đã trở nên đoan trang hữu
lễ.

Bóng xe ngựa vừa khuất, thái tử thu hồi tầm mắt, thản nhiên
nói: “Đi nói cho Tô thống lĩnh thay ta nam hạ.” Hắn là thư đồng của thái tử, có đi cũng là bình thường, dù sao vốn chỉ cải trang, ai đi cũng
giống nhau.

Một thị vệ lập tức đi truyền lời. Những người còn lại cẩn thận nâng thái tử rời khỏi nơi này. Trở lại đình nghỉ, Tô Trì đang
chờ ở nơi đó, thấy bọn họ đến lập tức bước lên nhìn qua, nhíu mày nói:
“Có vết thương nào quá nghiêm trọng không?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thái tử cười rộ lên: “Ta chỉ biết nàng có tâm với ta là được, mọi chuyện cứ giao cho ta.”Đại tiểu thư cúi đầu không nói gì, hắn liền biết nàng ngầm đồng ý, chính hắn chỉ cần nghĩ biện pháp đuổi Tần gia phía trước là được. Hắn thét dài một tiếng, lập tức có người xuất hiện phía trên vách núi. Sau khi biết vị trí chính xác, họ lập tức thả dây thừng phi thân bay xuống, đáp xuống trước mặt bọn họ.Bốn hắc ý nhân ngực thêu đầu chim ứng tiến lên hành lễ, sau đó tiến lên xem xét thương thế của thái tử, băng bó cho hắn. Mặt khác lập tức đốn cây làm một cái cáng đơn giản muốn thải tử ngồi lên. Thái tử lại nói: “Đi trước tìm Tô thống lĩnh, lấy nữ trang đến, phái người đi nói cho Tề vương cùng ngũ điện hạ, bản thái tử bị thương, tạm thời không đi được, bảo bọn họ đi trước, không cần chờ đợi.”Một y vệ hiểu ý liền vâng lệnh đi. Mấy người còn lại đều thức thời đi nơi khác, không ai dám liếc nhìn đại tiểu thư dù chỉ một chút. Tuy rằng họ không nhìn nàng nhưng Nhu nhi vẫn xấu hổ, đã biết quần áo mình không chỉnh tề, ai nhìn thấy cũng có nhiều liên tưởng… Danh dự hoàng hoa khuê nữ của nàng… Nàng cắn môi, nhanh chóng đứng lên.Qua nửa canh giờ, thị vệ kia đi vòng lại đây. Minh Nguyệt cùng các vú em đều ở trên xe, may mắn đều mang theo xiêm ý, sợ có lúc cần thì có đồ ngay lập tức. Minh Nguyệt cùng vú em đều bị đại thiếu gia giáo huấn qua thức thời không tùy tiện hỏi, hầu hạ đại tiểu thư lên xe sau đó giúp nàng rửa mặt thay quần áo. Thời điểm cáo biệt thái tử nàng đã trở nên đoan trang hữu lễ.Bóng xe ngựa vừa khuất, thái tử thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Đi nói cho Tô thống lĩnh thay ta nam hạ.” Hắn là thư đồng của thái tử, có đi cũng là bình thường, dù sao vốn chỉ cải trang, ai đi cũng giống nhau.Một thị vệ lập tức đi truyền lời. Những người còn lại cẩn thận nâng thái tử rời khỏi nơi này. Trở lại đình nghỉ, Tô Trì đang chờ ở nơi đó, thấy bọn họ đến lập tức bước lên nhìn qua, nhíu mày nói: “Có vết thương nào quá nghiêm trọng không?”

Chương 1229: Chân tình hay âm mưu 08