Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1239: Tắm rửa cũng là một loại thủ đoạn 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện tại vương gia đã không còn lạnh như băng như trước, ngược lại có vẻ mặt nhu hòa, họ còn tưởng vương gia hành quân gấp là vì muốn rèn luyện cho bọn họ. Mấy ngày nay tuy rằng làm bọn họ mệt chết đi nhưng lại phát hiện tinh thần rất tốt, mọi người đều trở thành bằng hữu. Thời điểm mọi người hành quân, nhìn ai cũng căng thẳng, nhìn ai cũng không vừa mắt.Thế nhưng người xưa đã nói, chà lưng cho nhau thì là huynh đệ. Sáng nay khi vừa thấy mặt nhau muốn làm mặt lạnh nhưng lạnh không được a, cười một cái, vỗ một quyền là bằng hữu.Bọn họ thấy vương gia tâm tình có vẻ tốt, chẳng những không bắt bọn họ hành quân gấp mà còn cho phép bọn họ nghỉ ngơi ở Khang Châu, cho bọn họ đi dạo, mua điểm tâm này nọ nhưng không được quấy rầy dân chúng, ỷ thế hiếp người.Về điểm này so với thường ngày thì đúng là không đủ nhét kẽ răng. Bọn thị vệ tâm sôi trào, mặt lạnh vương gia hôm nay rất ôn nhu. Bọn họ một đám nhảy vào thành Khang Châu, ai dạo phố thì dạo phố, ai mua sắm thì mua sắm.Thực tế là sau khi tiến vào Khang Châu lại hướng về phía nam vào khu vực Lai Châu, nơi đây giàu có và đông đúc, tình hình tương đối phức tạp.Hoàng Phủ Cẩn đã muốn phái người làm tiền quân đi thăm dò trước, xem kẻ nào đang chú ý chặt chẽ tới họ, thu thập tin tức của họ, gọp nhặt tin tức đưa đến nơi nào.Như vậy kẻ đó chính là tai mắt của Dã Kê Sơn. Hải Nhất Đao tuy là tội phạm nhưng không phải kẻ không có đầu óc, một kẻ đã hợp tác cùng quan phủ lại chuẩn bị mọi chuyện chu đáo như vậy khẳng định không thể không có tai mắt ở bên ngoài, hơn nữa chỉ sợ kẻ đó vẫn có chút quyền cao chức trọng. Nếu không tại sao hắn có thể tiêu dao như thế.Cho nên hắn không cần vội vàng làm gì, cứ cho Hải Nhất Đao có thời gian chuẩn bị, liên lạc, hắn cứ án binh bất động mà thôi. Hắn muốn làm cho bọn Hải Nhất Đao bị mê hoặc, không nhìn thấu bọn họ muốn làm gì.Tô Mạt cũng không nhàn rỗi, nàng đặc biệt tự an bài nhân sự. Thật ra từ lâu nàng đã chú ý Hải Nhất Đao, dù sao hắn cũng là một kình địch.Nàng phái người huấn luyện Lưu Hắc Hổ, Lưu Hắc Hổ dù sao cũng chỉ là tiểu phỉ, ý vào chém giết lại có địa bàn hiểm yếu nên không ai đi chạm vào hắn. Mà sau khi nàng huấn luyện thì thực lực người của Lưu Hắc Hổ đã tăng hơn nhiều. Nhưng nàng cho hắn cử người chạy thương, chạy mạn thuyền, cố ý che giấu thực lực. Nay tất nhiên nàng sẽ không sử dụng.

Hiện tại vương gia đã
không còn lạnh như băng như trước, ngược lại có vẻ mặt nhu hòa, họ còn
tưởng vương gia hành quân gấp là vì muốn rèn luyện cho bọn họ. Mấy ngày
nay tuy rằng làm bọn họ mệt chết đi nhưng lại phát hiện tinh thần rất
tốt, mọi người đều trở thành bằng hữu. Thời điểm mọi người hành quân,
nhìn ai cũng căng thẳng, nhìn ai cũng không vừa mắt.

Thế nhưng
người xưa đã nói, chà lưng cho nhau thì là huynh đệ. Sáng nay khi vừa
thấy mặt nhau muốn làm mặt lạnh nhưng lạnh không được a, cười một cái,
vỗ một quyền là bằng hữu.

Bọn họ thấy vương gia tâm tình có vẻ
tốt, chẳng những không bắt bọn họ hành quân gấp mà còn cho phép bọn họ
nghỉ ngơi ở Khang Châu, cho bọn họ đi dạo, mua điểm tâm này nọ nhưng
không được quấy rầy dân chúng, ỷ thế hiếp người.

Về điểm này so
với thường ngày thì đúng là không đủ nhét kẽ răng. Bọn thị vệ tâm sôi
trào, mặt lạnh vương gia hôm nay rất ôn nhu. Bọn họ một đám nhảy vào
thành Khang Châu, ai dạo phố thì dạo phố, ai mua sắm thì mua sắm.

Thực tế là sau khi tiến vào Khang Châu lại hướng về phía nam vào khu vực Lai Châu, nơi đây giàu có và đông đúc, tình hình tương đối phức tạp.

Hoàng Phủ Cẩn đã muốn phái người làm tiền quân đi thăm dò trước, xem kẻ nào đang chú ý chặt chẽ tới họ, thu thập tin tức của họ, gọp nhặt tin
tức đưa đến nơi nào.

Như vậy kẻ đó chính là tai mắt của Dã Kê
Sơn. Hải Nhất Đao tuy là tội phạm nhưng không phải kẻ không có đầu óc,
một kẻ đã hợp tác cùng quan phủ lại chuẩn bị mọi chuyện chu đáo như vậy
khẳng định không thể không có tai mắt ở bên ngoài, hơn nữa chỉ sợ kẻ đó
vẫn có chút quyền cao chức trọng. Nếu không tại sao hắn có thể tiêu dao
như thế.

Cho nên hắn không cần vội vàng làm gì, cứ cho Hải Nhất
Đao có thời gian chuẩn bị, liên lạc, hắn cứ án binh bất động mà thôi.
Hắn muốn làm cho bọn Hải Nhất Đao bị mê hoặc, không nhìn thấu bọn họ
muốn làm gì.

Tô Mạt cũng không nhàn rỗi, nàng đặc biệt tự an bài
nhân sự. Thật ra từ lâu nàng đã chú ý Hải Nhất Đao, dù sao hắn cũng là
một kình địch.

Nàng phái người huấn luyện Lưu Hắc Hổ, Lưu Hắc Hổ
dù sao cũng chỉ là tiểu phỉ, ý vào chém giết lại có địa bàn hiểm yếu nên không ai đi chạm vào hắn. Mà sau khi nàng huấn luyện thì thực lực người của Lưu Hắc Hổ đã tăng hơn nhiều. Nhưng nàng cho hắn cử người chạy
thương, chạy mạn thuyền, cố ý che giấu thực lực. Nay tất nhiên nàng sẽ
không sử dụng.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện tại vương gia đã không còn lạnh như băng như trước, ngược lại có vẻ mặt nhu hòa, họ còn tưởng vương gia hành quân gấp là vì muốn rèn luyện cho bọn họ. Mấy ngày nay tuy rằng làm bọn họ mệt chết đi nhưng lại phát hiện tinh thần rất tốt, mọi người đều trở thành bằng hữu. Thời điểm mọi người hành quân, nhìn ai cũng căng thẳng, nhìn ai cũng không vừa mắt.Thế nhưng người xưa đã nói, chà lưng cho nhau thì là huynh đệ. Sáng nay khi vừa thấy mặt nhau muốn làm mặt lạnh nhưng lạnh không được a, cười một cái, vỗ một quyền là bằng hữu.Bọn họ thấy vương gia tâm tình có vẻ tốt, chẳng những không bắt bọn họ hành quân gấp mà còn cho phép bọn họ nghỉ ngơi ở Khang Châu, cho bọn họ đi dạo, mua điểm tâm này nọ nhưng không được quấy rầy dân chúng, ỷ thế hiếp người.Về điểm này so với thường ngày thì đúng là không đủ nhét kẽ răng. Bọn thị vệ tâm sôi trào, mặt lạnh vương gia hôm nay rất ôn nhu. Bọn họ một đám nhảy vào thành Khang Châu, ai dạo phố thì dạo phố, ai mua sắm thì mua sắm.Thực tế là sau khi tiến vào Khang Châu lại hướng về phía nam vào khu vực Lai Châu, nơi đây giàu có và đông đúc, tình hình tương đối phức tạp.Hoàng Phủ Cẩn đã muốn phái người làm tiền quân đi thăm dò trước, xem kẻ nào đang chú ý chặt chẽ tới họ, thu thập tin tức của họ, gọp nhặt tin tức đưa đến nơi nào.Như vậy kẻ đó chính là tai mắt của Dã Kê Sơn. Hải Nhất Đao tuy là tội phạm nhưng không phải kẻ không có đầu óc, một kẻ đã hợp tác cùng quan phủ lại chuẩn bị mọi chuyện chu đáo như vậy khẳng định không thể không có tai mắt ở bên ngoài, hơn nữa chỉ sợ kẻ đó vẫn có chút quyền cao chức trọng. Nếu không tại sao hắn có thể tiêu dao như thế.Cho nên hắn không cần vội vàng làm gì, cứ cho Hải Nhất Đao có thời gian chuẩn bị, liên lạc, hắn cứ án binh bất động mà thôi. Hắn muốn làm cho bọn Hải Nhất Đao bị mê hoặc, không nhìn thấu bọn họ muốn làm gì.Tô Mạt cũng không nhàn rỗi, nàng đặc biệt tự an bài nhân sự. Thật ra từ lâu nàng đã chú ý Hải Nhất Đao, dù sao hắn cũng là một kình địch.Nàng phái người huấn luyện Lưu Hắc Hổ, Lưu Hắc Hổ dù sao cũng chỉ là tiểu phỉ, ý vào chém giết lại có địa bàn hiểm yếu nên không ai đi chạm vào hắn. Mà sau khi nàng huấn luyện thì thực lực người của Lưu Hắc Hổ đã tăng hơn nhiều. Nhưng nàng cho hắn cử người chạy thương, chạy mạn thuyền, cố ý che giấu thực lực. Nay tất nhiên nàng sẽ không sử dụng.

Chương 1239: Tắm rửa cũng là một loại thủ đoạn 02