Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1242: Bảo thủ tự tiện hành động 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Làm cho mọi người thả lỏng, cùng người khác ní nói cười cười , sau đó tiếp tục chạy. Dọc theo đưởng đi, Hoàng Phủ Cẩn chơi trò mèo vờn chuột đùa đám thám tử xoay mòng mòng.Đến hội thuyền rồng, ngắm nghía một hồi, ăn vài cái bánh chưng, uống ít rượu hùng hoàng, mọi người lục tục về nghỉ.Chạng vạng trở lại đại viện, trước cửa có thân tín gác, đám thám tử chỉ có thể đừng bên ngoài theo dõi.Thị vệ được phái đi rất nhanh trở về bao lại, bọn họ đã theo dấu được nhóm thám tử tập trung ở đâu, cũng phái người đi theo bọn họ, rất nhanh sẽ biết bọn họ dừng chân ở đâu, truyền tin cho ai.Mấy tin tức này tự nhiên là A Lí dẫn người tìm hiểu ra , bất quá không có trực tiếp truyền cho Tô Mạt, mà là nghĩ biện pháp để các thị vệ phụ trách phát hiện được.Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ, liền viết mấy phong mật tín, sai người ta khoái mã đưa đến tuần phủ Lai Châu vừa nhậm chức cùng Đô Chỉ Huy Sứ và Tổng binh các nơi..Hắn lại phân phó thị vệ phụ trách điều tra tin tức:“Các ngươi phụ trách quan sát, người nào là theo dõi tín sử , những việc khác không cần quản.”Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi,Bọn họ ở Khang Châu thêm mấy ngày nữa thì Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo vài người tới Lai Châu trước, đi được nửa đường thì thấy thị vệ dẫn theo thám tử phụ trách theo dõi Tô Trì chạy tới, nói có tin tức quan trọng cần bẩm báo.Hoàng Phủ Cẩn ghìm ngựa, cho mọi người tiếp tục đi trước. Phía sau hắn, một con ngựa chạy như bay đến trước mặt hắn, một người từ trên ngựa té lắn xuống đất: “Vương gia, tô thống lĩnh hắn dẫn người đi bắt sơn tặc trên núi Dã Kê !”Hoàng Phủ Giác cả kinh:“Tô Trì này cũng quá lớn gan !”Cho dù có là tam ca đích thân xuất mã cũng không manh động nghĩ đến lợi ích trước mắt như vậy.Tô Mạt lúc này đã giả trang thành nam tử đi chung với bọn họ, liếc thị vệ kia hỏi:“Tô thống lĩnh sao dẫn người đến được? Không phải Tề vương đã truyền lệnh cho các nơi không được tự tiện điều động binh mã sao?”Kia thị vệ nói:“Là, là tô châu phủ .”Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh, Tô châu phủ cách Lai Châu khá xa nên hắn không nghĩ tới sẽ truyền tin cho Hoàng Chỉ Huy Sứ nhưng nếu những địa phương gần Lai Châu đều không cho Tô Trì mượn binh, không lẽ họ Hoàng không biết nguyên do trong đó hay sao?Hoàng Phủ Giác hạ giọng nói:“Nhị ca, Hoàng Chỉ Huy Sứ là người của tam ca cùng tả tướng.”Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ta mặc kệ hắn là người của ai , không đầu óc nên về dưỡng già đi.”Hắn lập tức phái người nhanh chóng đến núi Dã Kê đuổi theo Tô Trì, ra lệnh cưỡng chế bắt hắn cấp tốc trở lại Lai Châu, nếu không lấy quân pháp xử trí.Tô Mạt biết tại sao Hoàng Phủ Cẩn nổi giận. Một là do Tô Trì coi mạng người như cỏ rác, đưa bọn họ đi chụi chết mà không chút bận tâm. Hai là, hắn và nàng đã vạch ra kế hoạch chu toàn, muốn dùng ít người nhưng có thể bắt gọn sơn tặc, khiến cho chúng không kịp trở tay.

Làm cho mọi người thả
lỏng, cùng người khác ní nói cười cười , sau đó tiếp tục chạy. Dọc theo
đưởng đi, Hoàng Phủ Cẩn chơi trò mèo vờn chuột đùa đám thám tử xoay mòng mòng.

Đến hội thuyền rồng, ngắm nghía một hồi, ăn vài cái bánh chưng, uống ít rượu hùng hoàng, mọi người lục tục về nghỉ.

Chạng vạng trở lại đại viện, trước cửa có thân tín gác, đám thám tử chỉ có thể đừng bên ngoài theo dõi.

Thị vệ được phái đi rất nhanh trở về bao lại, bọn họ đã theo dấu được nhóm
thám tử tập trung ở đâu, cũng phái người đi theo bọn họ, rất nhanh sẽ
biết bọn họ dừng chân ở đâu, truyền tin cho ai.

Mấy tin tức này
tự nhiên là A Lí dẫn người tìm hiểu ra , bất quá không có trực tiếp
truyền cho Tô Mạt, mà là nghĩ biện pháp để các thị vệ phụ trách phát
hiện được.

Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ, liền viết mấy phong mật tín,
sai người ta khoái mã đưa đến tuần phủ Lai Châu vừa nhậm chức cùng Đô
Chỉ Huy Sứ và Tổng binh các nơi..

Hắn lại phân phó thị vệ phụ
trách điều tra tin tức:“Các ngươi phụ trách quan sát, người nào là theo
dõi tín sử , những việc khác không cần quản.”

Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi,

Bọn họ ở Khang Châu thêm mấy ngày nữa thì Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo vài người
tới Lai Châu trước, đi được nửa đường thì thấy thị vệ dẫn theo thám tử
phụ trách theo dõi Tô Trì chạy tới, nói có tin tức quan trọng cần bẩm
báo.

Hoàng Phủ Cẩn ghìm ngựa, cho mọi người tiếp tục đi trước. Phía
sau hắn, một con ngựa chạy như bay đến trước mặt hắn, một người từ trên
ngựa té lắn xuống đất: “Vương gia, tô thống lĩnh hắn dẫn người đi bắt
sơn tặc trên núi Dã Kê !”

Hoàng Phủ Giác cả kinh:“Tô Trì này cũng quá lớn gan !”

Cho dù có là tam ca đích thân xuất mã cũng không manh động nghĩ đến lợi ích trước mắt như vậy.

Tô Mạt lúc này đã giả trang thành nam tử đi chung với bọn họ, liếc thị vệ
kia hỏi:“Tô thống lĩnh sao dẫn người đến được? Không phải Tề vương đã
truyền lệnh cho các nơi không được tự tiện điều động binh mã sao?”

Kia thị vệ nói:“Là, là tô châu phủ .”

Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh, Tô châu phủ cách Lai Châu khá xa nên hắn không nghĩ
tới sẽ truyền tin cho Hoàng Chỉ Huy Sứ nhưng nếu những địa phương
gần Lai Châu đều không cho Tô Trì mượn binh, không lẽ họ Hoàng không
biết nguyên do trong đó hay sao?

Hoàng Phủ Giác hạ giọng nói:“Nhị ca, Hoàng Chỉ Huy Sứ là người của tam ca cùng tả tướng.”

Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ta mặc kệ hắn là người của ai , không đầu óc nên về dưỡng già đi.”

Hắn lập tức phái người nhanh chóng đến núi Dã Kê đuổi theo Tô Trì, ra lệnh
cưỡng chế bắt hắn cấp tốc trở lại Lai Châu, nếu không lấy quân pháp xử
trí.

Tô Mạt biết tại sao Hoàng Phủ Cẩn nổi giận. Một là do Tô Trì coi mạng người như cỏ rác, đưa bọn họ đi chụi chết mà không chút bận tâm.
Hai là, hắn và nàng đã vạch ra kế hoạch chu toàn, muốn dùng ít người
nhưng có thể bắt gọn sơn tặc, khiến cho chúng không kịp trở tay.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Làm cho mọi người thả lỏng, cùng người khác ní nói cười cười , sau đó tiếp tục chạy. Dọc theo đưởng đi, Hoàng Phủ Cẩn chơi trò mèo vờn chuột đùa đám thám tử xoay mòng mòng.Đến hội thuyền rồng, ngắm nghía một hồi, ăn vài cái bánh chưng, uống ít rượu hùng hoàng, mọi người lục tục về nghỉ.Chạng vạng trở lại đại viện, trước cửa có thân tín gác, đám thám tử chỉ có thể đừng bên ngoài theo dõi.Thị vệ được phái đi rất nhanh trở về bao lại, bọn họ đã theo dấu được nhóm thám tử tập trung ở đâu, cũng phái người đi theo bọn họ, rất nhanh sẽ biết bọn họ dừng chân ở đâu, truyền tin cho ai.Mấy tin tức này tự nhiên là A Lí dẫn người tìm hiểu ra , bất quá không có trực tiếp truyền cho Tô Mạt, mà là nghĩ biện pháp để các thị vệ phụ trách phát hiện được.Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ, liền viết mấy phong mật tín, sai người ta khoái mã đưa đến tuần phủ Lai Châu vừa nhậm chức cùng Đô Chỉ Huy Sứ và Tổng binh các nơi..Hắn lại phân phó thị vệ phụ trách điều tra tin tức:“Các ngươi phụ trách quan sát, người nào là theo dõi tín sử , những việc khác không cần quản.”Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi,Bọn họ ở Khang Châu thêm mấy ngày nữa thì Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo vài người tới Lai Châu trước, đi được nửa đường thì thấy thị vệ dẫn theo thám tử phụ trách theo dõi Tô Trì chạy tới, nói có tin tức quan trọng cần bẩm báo.Hoàng Phủ Cẩn ghìm ngựa, cho mọi người tiếp tục đi trước. Phía sau hắn, một con ngựa chạy như bay đến trước mặt hắn, một người từ trên ngựa té lắn xuống đất: “Vương gia, tô thống lĩnh hắn dẫn người đi bắt sơn tặc trên núi Dã Kê !”Hoàng Phủ Giác cả kinh:“Tô Trì này cũng quá lớn gan !”Cho dù có là tam ca đích thân xuất mã cũng không manh động nghĩ đến lợi ích trước mắt như vậy.Tô Mạt lúc này đã giả trang thành nam tử đi chung với bọn họ, liếc thị vệ kia hỏi:“Tô thống lĩnh sao dẫn người đến được? Không phải Tề vương đã truyền lệnh cho các nơi không được tự tiện điều động binh mã sao?”Kia thị vệ nói:“Là, là tô châu phủ .”Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh, Tô châu phủ cách Lai Châu khá xa nên hắn không nghĩ tới sẽ truyền tin cho Hoàng Chỉ Huy Sứ nhưng nếu những địa phương gần Lai Châu đều không cho Tô Trì mượn binh, không lẽ họ Hoàng không biết nguyên do trong đó hay sao?Hoàng Phủ Giác hạ giọng nói:“Nhị ca, Hoàng Chỉ Huy Sứ là người của tam ca cùng tả tướng.”Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ta mặc kệ hắn là người của ai , không đầu óc nên về dưỡng già đi.”Hắn lập tức phái người nhanh chóng đến núi Dã Kê đuổi theo Tô Trì, ra lệnh cưỡng chế bắt hắn cấp tốc trở lại Lai Châu, nếu không lấy quân pháp xử trí.Tô Mạt biết tại sao Hoàng Phủ Cẩn nổi giận. Một là do Tô Trì coi mạng người như cỏ rác, đưa bọn họ đi chụi chết mà không chút bận tâm. Hai là, hắn và nàng đã vạch ra kế hoạch chu toàn, muốn dùng ít người nhưng có thể bắt gọn sơn tặc, khiến cho chúng không kịp trở tay.

Chương 1242: Bảo thủ tự tiện hành động 01