Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1244: Nghi ngờ nội gian

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt trố mắt, ghé vào trên bàn nói:“Trong quan phủ có nội gian!”Hoàng Phủ Cẩn gật đầu:“Chỉ sợ chức quan không thấp đâu.”Ở Khang Châu, bọn họ đã sai người giám thị chặt chẽ nhóm thám tử, còn dựng lên một quán nhỏ, một cửa hàng bán lá trà. Đến Lai Châu đổi thành cửa hàng rượu.Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy chắc chắn có người bí ẩn liên lạc.Chắn chắn Úc Liên Thành không ngốc đến vậy. Cho dù không bắt được sơn tặc trên núi Dã Kê nhưng cũng không thất bại thảm hại đến như vây. Chỉ có thể nói, bên trong có người muốn quấy rối, không muốn triều đình dẹp được đám sơn tặc này.Tô Mạt vẫy tay gọi A Lí, cẩn thận phân công nhiệm vụ cho hắn. Lúc trước, khi Hoàng Phủ Cẩn phái người truyền tin cho các quan cùng Thiên tổng, đều có thám tử theo dõi nên nàng kêu A Lí nghĩ biện pháp giám thị mà bọn họ không nghi ngờ được.Không cần cố ý đi theo giám thị để tránh bại lộ, chỉ cần nhìn là tốt rồi.Hoặc là nông phu, người đi đường, bán trà, gánh phân, ăn mày, bán rau dưa, kể chuyện, diễn kịch, hát tuồng… đều có thể là người của nàng giả dạng.Chờ A Lí đi khỏi, Tô Mạt mới hướng Hoàng Phủ Cẩn cười:“Chàng chỉ cần chú ý đến vệc gặp gỡ các viên quan đó thôi, việc còn lại ta sẽ giúp chàng, nhìn xem người nào có vẻ khả nghi. Sau khi xác định được, ta sẽ phái người theo dõi xem họ liên lạc với ai.”Hoàng Phủ Cẩn khen ngợi nhìn nàng:“Mạt nhi, nàng đúng là một nữ tướng quân túc trí đa mưu.”Tô Mạt cười hì hì:“Chứ không phải do chúng ta đã chuẩn bị hết rồi hay sao?”Trước kia thấy không tác dụng gì, nhưng giờ nhìn lại cũng thật không tệ.Hơn nữa nàng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, đến giờ mới tung ra, người khác muốn nghi ngờ cũng khó.Nói cách khác, lực lượng của nàng còn thần bí hơn cả sơn tặc núi Dã Kê.Hoàng Phủ Cẩn với Hoàng Phủ Giác đi gặp các quan địa phương, bàn bạc đối sách bắt gọn sơn tặc núi Dã Kê.Tô Mạt dẫn theo nha đầu kiểm tra chỗ ở, thuận tiện sắp đặt đồ đạc màng theo cùng mua thêm một ít đò vật bổ sung.Kim Kết với Thủy Muội bận may thêm quần áo mới cho nàng với Hoàng Phủ Cẩn.Tô Mạt một bên chơi với các chai lọ đựng dầu bôi tóc do tỷ tỷ chuẩn bị cho, một bên lo lắng không biết các chijminhf ở kinh thành có yên ổn không, có bị thái tử tính kế không?Nàng thấy mình càng ngày càng bận tâm hơn. Lúc mới xuyên qua, nàng đối chỗ này không chút cảm tình, không ngờ tới bây giờ lại lo được lo mất nhiều tới như vậy.

Tô Mạt trố mắt, ghé vào trên bàn nói:“Trong quan phủ có nội gian!”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu:“Chỉ sợ chức quan không thấp đâu.”

Ở Khang Châu, bọn họ đã sai người giám thị chặt chẽ nhóm thám tử, còn
dựng lên một quán nhỏ, một cửa hàng bán lá trà. Đến Lai Châu đổi thành
cửa hàng rượu.

Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy chắc chắn có người bí ẩn liên lạc.

Chắn chắn Úc Liên Thành không ngốc đến vậy. Cho dù không bắt được sơn tặc
trên núi Dã Kê nhưng cũng không thất bại thảm hại đến như vây. Chỉ có
thể nói, bên trong có người muốn quấy rối, không muốn triều đình dẹp
được đám sơn tặc này.

Tô Mạt vẫy tay gọi A Lí, cẩn thận phân công nhiệm vụ cho hắn. Lúc trước, khi Hoàng Phủ Cẩn phái người truyền tin
cho các quan cùng Thiên tổng, đều có thám tử theo dõi nên nàng kêu A Lí
nghĩ biện pháp giám thị mà bọn họ không nghi ngờ được.

Không cần cố ý đi theo giám thị để tránh bại lộ, chỉ cần nhìn là tốt rồi.

Hoặc là nông phu, người đi đường, bán trà, gánh phân, ăn mày, bán rau dưa,
kể chuyện, diễn kịch, hát tuồng… đều có thể là người của nàng giả dạng.

Chờ A Lí đi khỏi, Tô Mạt mới hướng Hoàng Phủ Cẩn cười:“Chàng chỉ cần chú ý
đến vệc gặp gỡ các viên quan đó thôi, việc còn lại ta sẽ giúp chàng,
nhìn xem người nào có vẻ khả nghi. Sau khi xác định được, ta sẽ phái
người theo dõi xem họ liên lạc với ai.”

Hoàng Phủ Cẩn khen ngợi nhìn nàng:“Mạt nhi, nàng đúng là một nữ tướng quân túc trí đa mưu.”

Tô Mạt cười hì hì:“Chứ không phải do chúng ta đã chuẩn bị hết rồi hay sao?”

Trước kia thấy không tác dụng gì, nhưng giờ nhìn lại cũng thật không tệ.

Hơn nữa nàng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, đến giờ mới tung ra, người khác muốn nghi ngờ cũng khó.

Nói cách khác, lực lượng của nàng còn thần bí hơn cả sơn tặc núi Dã Kê.

Hoàng Phủ Cẩn với Hoàng Phủ Giác đi gặp các quan địa phương, bàn bạc đối sách bắt gọn sơn tặc núi Dã Kê.

Tô Mạt dẫn theo nha đầu kiểm tra chỗ ở, thuận tiện sắp đặt đồ đạc màng theo cùng mua thêm một ít đò vật bổ sung.

Kim Kết với Thủy Muội bận may thêm quần áo mới cho nàng với Hoàng Phủ Cẩn.

Tô Mạt một bên chơi với các chai lọ đựng dầu bôi tóc do tỷ tỷ chuẩn bị
cho, một bên lo lắng không biết các chijminhf ở kinh thành có yên ổn
không, có bị thái tử tính kế không?

Nàng thấy mình càng ngày càng bận tâm hơn. Lúc mới xuyên qua, nàng đối chỗ này không chút cảm tình,
không ngờ tới bây giờ lại lo được lo mất nhiều tới như vậy.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt trố mắt, ghé vào trên bàn nói:“Trong quan phủ có nội gian!”Hoàng Phủ Cẩn gật đầu:“Chỉ sợ chức quan không thấp đâu.”Ở Khang Châu, bọn họ đã sai người giám thị chặt chẽ nhóm thám tử, còn dựng lên một quán nhỏ, một cửa hàng bán lá trà. Đến Lai Châu đổi thành cửa hàng rượu.Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy chắc chắn có người bí ẩn liên lạc.Chắn chắn Úc Liên Thành không ngốc đến vậy. Cho dù không bắt được sơn tặc trên núi Dã Kê nhưng cũng không thất bại thảm hại đến như vây. Chỉ có thể nói, bên trong có người muốn quấy rối, không muốn triều đình dẹp được đám sơn tặc này.Tô Mạt vẫy tay gọi A Lí, cẩn thận phân công nhiệm vụ cho hắn. Lúc trước, khi Hoàng Phủ Cẩn phái người truyền tin cho các quan cùng Thiên tổng, đều có thám tử theo dõi nên nàng kêu A Lí nghĩ biện pháp giám thị mà bọn họ không nghi ngờ được.Không cần cố ý đi theo giám thị để tránh bại lộ, chỉ cần nhìn là tốt rồi.Hoặc là nông phu, người đi đường, bán trà, gánh phân, ăn mày, bán rau dưa, kể chuyện, diễn kịch, hát tuồng… đều có thể là người của nàng giả dạng.Chờ A Lí đi khỏi, Tô Mạt mới hướng Hoàng Phủ Cẩn cười:“Chàng chỉ cần chú ý đến vệc gặp gỡ các viên quan đó thôi, việc còn lại ta sẽ giúp chàng, nhìn xem người nào có vẻ khả nghi. Sau khi xác định được, ta sẽ phái người theo dõi xem họ liên lạc với ai.”Hoàng Phủ Cẩn khen ngợi nhìn nàng:“Mạt nhi, nàng đúng là một nữ tướng quân túc trí đa mưu.”Tô Mạt cười hì hì:“Chứ không phải do chúng ta đã chuẩn bị hết rồi hay sao?”Trước kia thấy không tác dụng gì, nhưng giờ nhìn lại cũng thật không tệ.Hơn nữa nàng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, đến giờ mới tung ra, người khác muốn nghi ngờ cũng khó.Nói cách khác, lực lượng của nàng còn thần bí hơn cả sơn tặc núi Dã Kê.Hoàng Phủ Cẩn với Hoàng Phủ Giác đi gặp các quan địa phương, bàn bạc đối sách bắt gọn sơn tặc núi Dã Kê.Tô Mạt dẫn theo nha đầu kiểm tra chỗ ở, thuận tiện sắp đặt đồ đạc màng theo cùng mua thêm một ít đò vật bổ sung.Kim Kết với Thủy Muội bận may thêm quần áo mới cho nàng với Hoàng Phủ Cẩn.Tô Mạt một bên chơi với các chai lọ đựng dầu bôi tóc do tỷ tỷ chuẩn bị cho, một bên lo lắng không biết các chijminhf ở kinh thành có yên ổn không, có bị thái tử tính kế không?Nàng thấy mình càng ngày càng bận tâm hơn. Lúc mới xuyên qua, nàng đối chỗ này không chút cảm tình, không ngờ tới bây giờ lại lo được lo mất nhiều tới như vậy.

Chương 1244: Nghi ngờ nội gian