Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1258: Giáo huấn đẫm máu -- chiến trường không phải trò chơi 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đột nhiên, keng một tiếng, một phi têu từ đâu phóng tới làm mũi tên chệt hướng nhưng thế tên quá mạnh, không lấy mạng Tô Trì nhưng cắm phập vào vai trái hắn. Đuôi tên kịch liệt rung động.Máu thấm ướt ngực người mặc giáp sắt nhưng hắn vẫn dửng dưng tống một quyền vào ngực Tô Trì.Một mũi tên nữa xé gió lao tới cùng một người như đại bàng vươn cánh, phóng một cước vào đầu vai hán tử, cứu mạng Tô Trì.Nhìn thấy người tới là A Lí, Tô Trì nhịn đau hỏi :“Tề vương đâu?”A Lí không nói lời nào, điểm mấy huyệt trên người hắn, dẫn dắt mọi người rút lui.Hán tử bị thương, binh lính Tô Trì có A Lí chỉ huy, tình thế xoay chuyển.Tự nhiên, A Lí cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, không hiểu vì sao rung mình. Linh tính cho hắn biết nguy hiểm chực chờ. A Lí không dám chậm trễ, gấp rút cho mọi người chạy nhanh hơn.Một bính sĩ ngẩng đầu . Hắn thấy sau đỉnh núi có một bóng đen, tuy không rõ mặt mũi nhưng lại làm cho hắn thập phần khiếp sợ, tựa như tử thần đang chằm chằm nhìn hắn.Hắn ngẩn người không kịp phản ứng. Một lưỡi đao lạnh lẽo cắm vào tim hắn. cùng lúc đó, một người khác cũng phạt nhanh đao, chém rớt đầu hung thủ.Quân cứu viện của Hoàng Phủ Cẩn rất nha tề tựu mà nhóm đạo tặc cũng biến đâu mất dạng, tựa như không khí không để lại chút manh mối.Nếu không nhờ A Lí nghe Tô Mạt an bài âm thầm theo dõi, phát hiện bọn chúng tập kích, lại sai người truyền tin cầu cứu, chắc chắn đám người Tô Trì không một ai sống sót.Chạy đến chỗ an toàn, A Lí mới quay đầu nhìn lại, bóng người thần bí trên núi đã không còn ở đó.Hắn không dám dừng lại, dẫn dắt mọi người chạy tở về Lai Châu thành.Trở lại trong thành, mọi người tất bật mời đại phu, ngay cả Tô Mạt, Thủy muội cũng hỗ trợ chữa thương ddoonghf thời giúp Tô Trì rút tên.Đại sảnh, Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở ghế thái sư, nhìn chiến báo trong tay, mặt trầm như nước, cả người giống như phủ một tầng băng làm cho người ta không dám tới gần.Hoàng đế hay thái tử, hoàng tử ra ngoài đều dẫn theo đại nội thị vệ thực chất là để phô trương thanh thế, chứng tỏ uy lực hoàng gia. Đám người này nhìn thì đẹp mắt nhưng thực lực không được mấy người.Tô Trì còn dám can đảm dẫn bọn họ tấn công Dã Kê, không khác gì tự tìm đường chết, bị bọn tội phạm đánh cho tan tác.
Đột nhiên, keng
một tiếng, một phi têu từ đâu phóng tới làm mũi tên chệt hướng nhưng thế tên quá mạnh, không lấy mạng Tô Trì nhưng cắm phập vào vai trái hắn.
Đuôi tên kịch liệt rung động.
Máu thấm ướt ngực người mặc giáp sắt nhưng hắn vẫn dửng dưng tống một quyền vào ngực Tô Trì.
Một mũi tên nữa xé gió lao tới cùng một người như đại bàng vươn cánh, phóng một cước vào đầu vai hán tử, cứu mạng Tô Trì.
Nhìn thấy người tới là A Lí, Tô Trì nhịn đau hỏi :“Tề vương đâu?”
A Lí không nói lời nào, điểm mấy huyệt trên người hắn, dẫn dắt mọi người rút lui.
Hán tử bị thương, binh lính Tô Trì có A Lí chỉ huy, tình thế xoay chuyển.
Tự nhiên, A Lí cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, không hiểu vì sao rung mình.
Linh tính cho hắn biết nguy hiểm chực chờ. A Lí không dám chậm trễ, gấp
rút cho mọi người chạy nhanh hơn.
Một bính sĩ ngẩng đầu . Hắn
thấy sau đỉnh núi có một bóng đen, tuy không rõ mặt mũi nhưng lại làm
cho hắn thập phần khiếp sợ, tựa như tử thần đang chằm chằm nhìn hắn.
Hắn ngẩn người không kịp phản ứng. Một lưỡi đao lạnh lẽo cắm vào tim hắn.
cùng lúc đó, một người khác cũng phạt nhanh đao, chém rớt đầu hung thủ.
Quân cứu viện của Hoàng Phủ Cẩn rất nha tề tựu mà nhóm đạo tặc cũng biến đâu mất dạng, tựa như không khí không để lại chút manh mối.
Nếu
không nhờ A Lí nghe Tô Mạt an bài âm thầm theo dõi, phát hiện bọn chúng
tập kích, lại sai người truyền tin cầu cứu, chắc chắn đám người Tô Trì
không một ai sống sót.
Chạy đến chỗ an toàn, A Lí mới quay đầu nhìn lại, bóng người thần bí trên núi đã không còn ở đó.
Hắn không dám dừng lại, dẫn dắt mọi người chạy tở về Lai Châu thành.
Trở lại trong thành, mọi người tất bật mời đại phu, ngay cả Tô Mạt, Thủy
muội cũng hỗ trợ chữa thương ddoonghf thời giúp Tô Trì rút tên.
Đại sảnh, Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở ghế thái sư, nhìn chiến báo trong tay, mặt
trầm như nước, cả người giống như phủ một tầng băng làm cho người ta
không dám tới gần.
Hoàng đế hay thái tử, hoàng tử ra ngoài đều
dẫn theo đại nội thị vệ thực chất là để phô trương thanh thế, chứng tỏ
uy lực hoàng gia. Đám người này nhìn thì đẹp mắt nhưng thực lực không
được mấy người.
Tô Trì còn dám can đảm dẫn bọn họ tấn công Dã Kê, không khác gì tự tìm đường chết, bị bọn tội phạm đánh cho tan tác.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đột nhiên, keng một tiếng, một phi têu từ đâu phóng tới làm mũi tên chệt hướng nhưng thế tên quá mạnh, không lấy mạng Tô Trì nhưng cắm phập vào vai trái hắn. Đuôi tên kịch liệt rung động.Máu thấm ướt ngực người mặc giáp sắt nhưng hắn vẫn dửng dưng tống một quyền vào ngực Tô Trì.Một mũi tên nữa xé gió lao tới cùng một người như đại bàng vươn cánh, phóng một cước vào đầu vai hán tử, cứu mạng Tô Trì.Nhìn thấy người tới là A Lí, Tô Trì nhịn đau hỏi :“Tề vương đâu?”A Lí không nói lời nào, điểm mấy huyệt trên người hắn, dẫn dắt mọi người rút lui.Hán tử bị thương, binh lính Tô Trì có A Lí chỉ huy, tình thế xoay chuyển.Tự nhiên, A Lí cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, không hiểu vì sao rung mình. Linh tính cho hắn biết nguy hiểm chực chờ. A Lí không dám chậm trễ, gấp rút cho mọi người chạy nhanh hơn.Một bính sĩ ngẩng đầu . Hắn thấy sau đỉnh núi có một bóng đen, tuy không rõ mặt mũi nhưng lại làm cho hắn thập phần khiếp sợ, tựa như tử thần đang chằm chằm nhìn hắn.Hắn ngẩn người không kịp phản ứng. Một lưỡi đao lạnh lẽo cắm vào tim hắn. cùng lúc đó, một người khác cũng phạt nhanh đao, chém rớt đầu hung thủ.Quân cứu viện của Hoàng Phủ Cẩn rất nha tề tựu mà nhóm đạo tặc cũng biến đâu mất dạng, tựa như không khí không để lại chút manh mối.Nếu không nhờ A Lí nghe Tô Mạt an bài âm thầm theo dõi, phát hiện bọn chúng tập kích, lại sai người truyền tin cầu cứu, chắc chắn đám người Tô Trì không một ai sống sót.Chạy đến chỗ an toàn, A Lí mới quay đầu nhìn lại, bóng người thần bí trên núi đã không còn ở đó.Hắn không dám dừng lại, dẫn dắt mọi người chạy tở về Lai Châu thành.Trở lại trong thành, mọi người tất bật mời đại phu, ngay cả Tô Mạt, Thủy muội cũng hỗ trợ chữa thương ddoonghf thời giúp Tô Trì rút tên.Đại sảnh, Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở ghế thái sư, nhìn chiến báo trong tay, mặt trầm như nước, cả người giống như phủ một tầng băng làm cho người ta không dám tới gần.Hoàng đế hay thái tử, hoàng tử ra ngoài đều dẫn theo đại nội thị vệ thực chất là để phô trương thanh thế, chứng tỏ uy lực hoàng gia. Đám người này nhìn thì đẹp mắt nhưng thực lực không được mấy người.Tô Trì còn dám can đảm dẫn bọn họ tấn công Dã Kê, không khác gì tự tìm đường chết, bị bọn tội phạm đánh cho tan tác.