Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1261: An bài không theo lẽ thường 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt oán thầm, dọc theo đường đi, lúc nào rảnh, Hoàng Phủ Cẩn sẽ giảng giải cho nàng nghe. Nhưng hắn chưa từng luyện qua nên dù có chỉ nàng ra chiêu thế nào, vận hành nội lực ra sao cũng không làm nàng rõ ràng được. Môn võ công biến thái này không giống các loại võ công khác, bởi thế có hướng dẫn nhưng chưa từng luyện qua thì làm sao truyền tải hết những biến ảo trong đó ?Nàng nhíu mày, chu miệng: “Còn nói người ta là kì tài luyện công gì chứ? Kỳ tai thì có!”Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, an ủi: “Nàng là kì tài luyện công thật mà. Nàng xem, bộ công phu này ngoài nàng ra chưa ai luyện được. Còn nữa, bọn họ luyện mười năm cũng không bằng nàng luyện trong một năm. Nàng không lợi hại thì ai lợi hại đây?”Tô Mạt bĩu môi: “Chàng nói để thiếp vui thôi, không tin!”Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục dỗ dành nàng. A Lí đứng một bên nghiêm túc lắng nghe, mặt không chút biểu tình. Nhưng là nghe vương gia mặt lạnh nhà mình thế nhưng dùng lời ngọt ngào dỗ dành bảo bối, hắn cảm thấy cả người run rẩy.Hắn có loại trực giác, hình như vương gia cố ý chỉnh hắn mới có thể làm cho hắn cảm thấy lạnh mình như thế.Tô Mạt không lay chuyển được Hoàng Phủ Cẩn, đành phải hết sức xấu hổ phô diễn kĩ thuật non nớt mình tu luyện được trong thời gian qua cho hắn xem.Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn, không hề vì tư thế khó coi của nàng mà nhíu mày. Hắn chỉ chuyên tâm quan sát, cẩn thận chỉ lại những chỗ sai, giúp nàng sửa lại cho đúng.Một canh giờ sau Tô Mạt mới được nghỉ ngơi: “Sao chàng không sửa lại tư thế cho thiếp? Khó coi muốn chết.”Người ta là thiên thủ Quan Âm, còn nàng là xiêu vẹo Quan Âm.Hoàng Phủ Cẩn cười: “Chỉ cần vận công đúng phương pháp là được, chú ý tư thế làm gì? Chờ nàng luyện thành rồi tư thế tự nhiên đẹp hơn.”Thấy nàng có vẻ không tin, hắn lại nói tiếp: “Giống như Huyền thiên kinh ta đang luyện. Nghĩa phụ nói cần ổn trọng, chậm, chính, ta lại khá nhẹ nhàng. Nhưng ta cũng không nôn nóng, từ từ luyện cũng hiểu được thế nào là chậm, thế nào là ổn, thế nào là chính.”Tô Mạt nghĩ nghĩ, có lẽ đúng thật.

Tô Mạt oán thầm, dọc
theo đường đi, lúc nào rảnh, Hoàng Phủ Cẩn sẽ giảng giải cho nàng nghe.
Nhưng hắn chưa từng luyện qua nên dù có chỉ nàng ra chiêu thế nào, vận
hành nội lực ra sao cũng không làm nàng rõ ràng được. Môn võ công biến
thái này không giống các loại võ công khác, bởi thế có hướng dẫn nhưng
chưa từng luyện qua thì làm sao truyền tải hết những biến ảo trong đó ?

Nàng nhíu mày, chu miệng: “Còn nói người ta là kì tài luyện công gì chứ? Kỳ tai thì có!”

Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, an ủi: “Nàng là kì tài luyện công thật mà. Nàng xem,
bộ công phu này ngoài nàng ra chưa ai luyện được. Còn nữa, bọn họ luyện
mười năm cũng không bằng nàng luyện trong một năm. Nàng không lợi hại
thì ai lợi hại đây?”

Tô Mạt bĩu môi: “Chàng nói để thiếp vui thôi, không tin!”

Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục dỗ dành nàng. A Lí đứng một bên nghiêm túc lắng nghe,
mặt không chút biểu tình. Nhưng là nghe vương gia mặt lạnh nhà mình thế
nhưng dùng lời ngọt ngào dỗ dành bảo bối, hắn cảm thấy cả người run rẩy.

Hắn có loại trực giác, hình như vương gia cố ý chỉnh hắn mới có thể làm cho hắn cảm thấy lạnh mình như thế.

Tô Mạt không lay chuyển được Hoàng Phủ Cẩn, đành phải hết sức xấu hổ phô
diễn kĩ thuật non nớt mình tu luyện được trong thời gian qua cho hắn
xem.

Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn, không hề vì tư thế khó coi của
nàng mà nhíu mày. Hắn chỉ chuyên tâm quan sát, cẩn thận chỉ lại những
chỗ sai, giúp nàng sửa lại cho đúng.

Một canh giờ sau Tô Mạt mới được nghỉ ngơi: “Sao chàng không sửa lại tư thế cho thiếp? Khó coi muốn chết.”

Người ta là thiên thủ Quan Âm, còn nàng là xiêu vẹo Quan Âm.

Hoàng Phủ Cẩn cười: “Chỉ cần vận công đúng phương pháp là được, chú ý tư thế
làm gì? Chờ nàng luyện thành rồi tư thế tự nhiên đẹp hơn.”

Thấy
nàng có vẻ không tin, hắn lại nói tiếp: “Giống như Huyền thiên kinh ta
đang luyện. Nghĩa phụ nói cần ổn trọng, chậm, chính, ta lại khá nhẹ
nhàng. Nhưng ta cũng không nôn nóng, từ từ luyện cũng hiểu được thế nào
là chậm, thế nào là ổn, thế nào là chính.”

Tô Mạt nghĩ nghĩ, có lẽ đúng thật.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt oán thầm, dọc theo đường đi, lúc nào rảnh, Hoàng Phủ Cẩn sẽ giảng giải cho nàng nghe. Nhưng hắn chưa từng luyện qua nên dù có chỉ nàng ra chiêu thế nào, vận hành nội lực ra sao cũng không làm nàng rõ ràng được. Môn võ công biến thái này không giống các loại võ công khác, bởi thế có hướng dẫn nhưng chưa từng luyện qua thì làm sao truyền tải hết những biến ảo trong đó ?Nàng nhíu mày, chu miệng: “Còn nói người ta là kì tài luyện công gì chứ? Kỳ tai thì có!”Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, an ủi: “Nàng là kì tài luyện công thật mà. Nàng xem, bộ công phu này ngoài nàng ra chưa ai luyện được. Còn nữa, bọn họ luyện mười năm cũng không bằng nàng luyện trong một năm. Nàng không lợi hại thì ai lợi hại đây?”Tô Mạt bĩu môi: “Chàng nói để thiếp vui thôi, không tin!”Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục dỗ dành nàng. A Lí đứng một bên nghiêm túc lắng nghe, mặt không chút biểu tình. Nhưng là nghe vương gia mặt lạnh nhà mình thế nhưng dùng lời ngọt ngào dỗ dành bảo bối, hắn cảm thấy cả người run rẩy.Hắn có loại trực giác, hình như vương gia cố ý chỉnh hắn mới có thể làm cho hắn cảm thấy lạnh mình như thế.Tô Mạt không lay chuyển được Hoàng Phủ Cẩn, đành phải hết sức xấu hổ phô diễn kĩ thuật non nớt mình tu luyện được trong thời gian qua cho hắn xem.Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn, không hề vì tư thế khó coi của nàng mà nhíu mày. Hắn chỉ chuyên tâm quan sát, cẩn thận chỉ lại những chỗ sai, giúp nàng sửa lại cho đúng.Một canh giờ sau Tô Mạt mới được nghỉ ngơi: “Sao chàng không sửa lại tư thế cho thiếp? Khó coi muốn chết.”Người ta là thiên thủ Quan Âm, còn nàng là xiêu vẹo Quan Âm.Hoàng Phủ Cẩn cười: “Chỉ cần vận công đúng phương pháp là được, chú ý tư thế làm gì? Chờ nàng luyện thành rồi tư thế tự nhiên đẹp hơn.”Thấy nàng có vẻ không tin, hắn lại nói tiếp: “Giống như Huyền thiên kinh ta đang luyện. Nghĩa phụ nói cần ổn trọng, chậm, chính, ta lại khá nhẹ nhàng. Nhưng ta cũng không nôn nóng, từ từ luyện cũng hiểu được thế nào là chậm, thế nào là ổn, thế nào là chính.”Tô Mạt nghĩ nghĩ, có lẽ đúng thật.

Chương 1261: An bài không theo lẽ thường 01