Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1288: Kì binh chiến thắng 07
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn cho binh sĩ nã pháo liên tục cả ngày lẫn đêm nhằm phân tán sự chú ý của kẻ địch, sao đó lại tạo sơ hở cho kẻ địc tìm cách tập kích phủ nha còn mình nhân cơ hội dẫn người lên núi.Rất nhanh, một con diều cực lớn xé gió lao xuống. Tô Mạt cất nhanh dạ minh châu, miễn cho bị người chú ý.Và hạ xuống, Hoàng Phủ Cẩn đã bở diều, lao tới ôm nàng, mạnh đến nỗi muốn nhốt chặt nàng vào ngực. Hai ngày này, hắn như ngồi trên chảo lửa, không phút nào không nhớ tới nàng.Hoàng Phủ Cẩn nâng mặt nàng, giọng nói khàn khàn mang theo oán giận: “ Mạt nhi, nàng dám cả gan làm loạn, ..Tô Mạt cũng ôm chặt hắn, dùng hành động chứng minh tất cả.Hắn cúi đầu, không chút nghĩ ngợi ngậm lấy đôi môi vốn thuộc về mình, tâm, mới tạm thời yên ổn.Không phải mơ, nàng, thật sự đang ở bên hắn.Để nàng rút vào ngực mình như con mèo nhỏ, Hoàng Phủ Cẩn dịu dàng: “ Lát sau, nàng nhớ tránh qua một bên, đừng để mình bị thương.”Tô Mạt cắn môi, nghe lời trốn đi, Hoàng Phủ Cẩn lập tức lấy dây thừng cột vào móc sắt được chế tác đặc biệt, cột chặt vào cọc, sau đó ra ám hiệu về núi đối diện. Gần như cùng lúc, nhiều bóng người trên chậm rãi theo dây thừng lướt qua.Đây cũng là kế hoạch do Tô Mạt sắp sẵn, cùng với Mỵ Ảnh kị sĩ tập luyện qua vô số lần. Ròng rọc cũng là do nàng cải tiến.Núi Hắc hổ cao hơn Dã Kê, lướt bằng ròng rọc qua càng dễ.Người thứ nhất hạ xuống là A Thành, sau đó là vài đội viên ở nông trường cùng một ít gười ở núi Hắc Hổ, tuy thực lực không bằng Mị Ảnh kị sĩ nhưng tuyệt đồi không tầm thường, trăm người khó được một.Một hàng ba mươi người, hợp thành một phân đội nhỏ.Bọn họ như những con báo săn trong đêm, lặng lẽ tiếp cận mục tiêu, xử lí thủ vệ canh gác, đem thi thể vứt ngay xuống núi.Hành động nhanh chóng, dứt khoát, đoàn người đi đến đâu tiêu diệt trạm gác của địch ngay đến đó, làm cho đối thủ của họ không thể yểm trợ lẫn nhau.
Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn
cho binh sĩ nã pháo liên tục cả ngày lẫn đêm nhằm phân tán sự chú ý của
kẻ địch, sao đó lại tạo sơ hở cho kẻ địc tìm cách tập kích phủ nha còn
mình nhân cơ hội dẫn người lên núi.
Rất nhanh, một con diều cực lớn xé gió lao xuống. Tô Mạt cất nhanh dạ minh châu, miễn cho bị người chú ý.
Và hạ xuống, Hoàng Phủ Cẩn đã bở diều, lao tới ôm nàng, mạnh đến nỗi muốn
nhốt chặt nàng vào ngực. Hai ngày này, hắn như ngồi trên chảo lửa, không phút nào không nhớ tới nàng.
Hoàng Phủ Cẩn nâng mặt nàng, giọng nói khàn khàn mang theo oán giận: “ Mạt nhi, nàng dám cả gan làm loạn, ..
Tô Mạt cũng ôm chặt hắn, dùng hành động chứng minh tất cả.
Hắn cúi đầu, không chút nghĩ ngợi ngậm lấy đôi môi vốn thuộc về mình, tâm, mới tạm thời yên ổn.
Không phải mơ, nàng, thật sự đang ở bên hắn.
Để nàng rút vào ngực mình như con mèo nhỏ, Hoàng Phủ Cẩn dịu dàng: “ Lát
sau, nàng nhớ tránh qua một bên, đừng để mình bị thương.”
Tô Mạt
cắn môi, nghe lời trốn đi, Hoàng Phủ Cẩn lập tức lấy dây thừng cột vào
móc sắt được chế tác đặc biệt, cột chặt vào cọc, sau đó ra ám hiệu về
núi đối diện. Gần như cùng lúc, nhiều bóng người trên chậm rãi theo dây
thừng lướt qua.
Đây cũng là kế hoạch do Tô Mạt sắp sẵn, cùng với Mỵ Ảnh kị sĩ tập luyện qua vô số lần. Ròng rọc cũng là do nàng cải tiến.
Núi Hắc hổ cao hơn Dã Kê, lướt bằng ròng rọc qua càng dễ.
Người thứ nhất hạ xuống là A Thành, sau đó là vài đội viên ở nông trường cùng một ít gười ở núi Hắc Hổ, tuy thực lực không bằng Mị Ảnh kị sĩ nhưng
tuyệt đồi không tầm thường, trăm người khó được một.
Một hàng ba mươi người, hợp thành một phân đội nhỏ.
Bọn họ như những con báo săn trong đêm, lặng lẽ tiếp cận mục tiêu, xử lí thủ vệ canh gác, đem thi thể vứt ngay xuống núi.
Hành động nhanh chóng, dứt khoát, đoàn người đi đến đâu tiêu diệt trạm gác
của địch ngay đến đó, làm cho đối thủ của họ không thể yểm trợ lẫn nhau.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vì thế, Hoàng Phủ Cẩn cho binh sĩ nã pháo liên tục cả ngày lẫn đêm nhằm phân tán sự chú ý của kẻ địch, sao đó lại tạo sơ hở cho kẻ địc tìm cách tập kích phủ nha còn mình nhân cơ hội dẫn người lên núi.Rất nhanh, một con diều cực lớn xé gió lao xuống. Tô Mạt cất nhanh dạ minh châu, miễn cho bị người chú ý.Và hạ xuống, Hoàng Phủ Cẩn đã bở diều, lao tới ôm nàng, mạnh đến nỗi muốn nhốt chặt nàng vào ngực. Hai ngày này, hắn như ngồi trên chảo lửa, không phút nào không nhớ tới nàng.Hoàng Phủ Cẩn nâng mặt nàng, giọng nói khàn khàn mang theo oán giận: “ Mạt nhi, nàng dám cả gan làm loạn, ..Tô Mạt cũng ôm chặt hắn, dùng hành động chứng minh tất cả.Hắn cúi đầu, không chút nghĩ ngợi ngậm lấy đôi môi vốn thuộc về mình, tâm, mới tạm thời yên ổn.Không phải mơ, nàng, thật sự đang ở bên hắn.Để nàng rút vào ngực mình như con mèo nhỏ, Hoàng Phủ Cẩn dịu dàng: “ Lát sau, nàng nhớ tránh qua một bên, đừng để mình bị thương.”Tô Mạt cắn môi, nghe lời trốn đi, Hoàng Phủ Cẩn lập tức lấy dây thừng cột vào móc sắt được chế tác đặc biệt, cột chặt vào cọc, sau đó ra ám hiệu về núi đối diện. Gần như cùng lúc, nhiều bóng người trên chậm rãi theo dây thừng lướt qua.Đây cũng là kế hoạch do Tô Mạt sắp sẵn, cùng với Mỵ Ảnh kị sĩ tập luyện qua vô số lần. Ròng rọc cũng là do nàng cải tiến.Núi Hắc hổ cao hơn Dã Kê, lướt bằng ròng rọc qua càng dễ.Người thứ nhất hạ xuống là A Thành, sau đó là vài đội viên ở nông trường cùng một ít gười ở núi Hắc Hổ, tuy thực lực không bằng Mị Ảnh kị sĩ nhưng tuyệt đồi không tầm thường, trăm người khó được một.Một hàng ba mươi người, hợp thành một phân đội nhỏ.Bọn họ như những con báo săn trong đêm, lặng lẽ tiếp cận mục tiêu, xử lí thủ vệ canh gác, đem thi thể vứt ngay xuống núi.Hành động nhanh chóng, dứt khoát, đoàn người đi đến đâu tiêu diệt trạm gác của địch ngay đến đó, làm cho đối thủ của họ không thể yểm trợ lẫn nhau.