Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1308: Biến cố phát sinh: Cấu kết kẻ thù bên ngoài 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thư Hùng Song Sát am hiểu hóa cốt miên chưởng, một chưởng đánh ra nhìn nhẹ như không nhưng chỉ cần dính vào là da thịt hay sắt thép đều tan thành nước.Bên ngoài, Thư Sát cười khanh khách :“Muội muội, muội xinh đẹp như vậy, lỡ như lấy mất trái tim nam nhân của tỷ không ổn nha. "Nói xong ả liền vọt vào, cùng trượng phu đối phó Lăng Nhược.Bọn họ cho rằng Lăng Nhược dẫu sao cũng chỉ là một con nhóc mười bảy, mười tám tuổi, võ công không tới đâu, hạ gục nàng là chuyện dễ như ăn cháo.Ai biết, mọi thứ không như dự đoán, hai mươi mấy chiêu qua đi, Lăng Nhược vẫn cắn răng chống đỡ mà bên ngoài mơ hồ có tiếng người báo động :“Lão gia, lão gia, có thích khách tới giết lão phu nhân, ở phía sau viện!”Tiếng gào liên tiếp, có gia đinh mang theo gậy gộc xông tới.Thư Hùng Song Sát vừa nghe, biết thời cơ sắp hết, quyết định dồn hết sức giết cho được lão phu nhân.Hùng Sát ỷ mạnh, toàn lực tấn công Lăng Nhược, chưởng phong như bão, ồ ạt đánh về Lăng Nhược.Lăng Nhược kinh hãi, phi thân lui về sau, khom người tung chiêu, năm ngón tay hóa thành trảo bổ tới lưng Thư Sát, chân phải đá qua ngực Hùng Sát.Chưởng phong Thư Sát quét tới lão phu nhân đành đổi hướng trở lại cứu mình. Lăng Nhược lúc này chiêu thức dùng hết, hồi lực không kịp, bị Thư Sát một trảo chộp vào trên đầu vai, nhất thời máu tươi văng khắp nơi.Hùng Sát hét lên một tiếng, nắm tay Thư Sát lao ra, Lăng Nhược cắn răng, tung sức đá một băng ghế vè phía họ.Hai người không ngờ được nàng trúng chiêu của Thư Sát mà còn phát lực mạnh như thế, trốn tránh không kịp, Thư Sát bị băng ghế quất thẳng vào lưng, cắn răng ôm Tô Văn Nhi, nhảy lên nóc nhà phi thân trốn thoát.Vai Lăng Nhược bị thương nặng, cắn răng chịu đau lấy ra hai viên thuốc, nửa uống, nửa thoa lên miệng vết thương.Mọi thứ vừa xong cũng là lúc Trương ma ma vọt tới: “Lão phu nhân!”Lão phu nhân phun ra một búng máu, mềm oặt ngã xuống.Trương ma ma lúc trước được sai đi mới đại phu, vừa vào tới viện đã nghe thấy tiếng đánh nhau, bà giả bộ lên tiếng gọi Quốc công, không ngờ hù được thích khách.Lăng Nhược chịu đựng đau nhức, vội xem xét lão phu nhân, đút cho nàng một viên thuốc, nói:“Lão phu nhân là bị chưởng phong làm bị thương, không nguy hiểm tính mạng, chỉ cần cố nghỉ ngơi tốt là được. "Dù sao, tuổi bà cũng lớn, lại là người thường, mà Thư Sát chưởng lực ác độc, một chưởng kia nếu đánh trúng, nội tạng lão phu nhân không nát mới lạ, coi như trong rủi có cái may.
Thư Hùng Song Sát am
hiểu hóa cốt miên chưởng, một chưởng đánh ra nhìn nhẹ như không nhưng
chỉ cần dính vào là da thịt hay sắt thép đều tan thành nước.
Bên ngoài, Thư Sát cười khanh khách :“Muội muội, muội xinh đẹp như vậy, lỡ như lấy mất trái tim nam nhân của tỷ không ổn nha. "
Nói xong ả liền vọt vào, cùng trượng phu đối phó Lăng Nhược.
Bọn họ cho rằng Lăng Nhược dẫu sao cũng chỉ là một con nhóc mười bảy, mười
tám tuổi, võ công không tới đâu, hạ gục nàng là chuyện dễ như ăn cháo.
Ai biết, mọi thứ không như dự đoán, hai mươi mấy chiêu qua đi, Lăng Nhược
vẫn cắn răng chống đỡ mà bên ngoài mơ hồ có tiếng người báo động :“Lão
gia, lão gia, có thích khách tới giết lão phu nhân, ở phía sau viện!”
Tiếng gào liên tiếp, có gia đinh mang theo gậy gộc xông tới.
Thư Hùng Song Sát vừa nghe, biết thời cơ sắp hết, quyết định dồn hết sức giết cho được lão phu nhân.
Hùng Sát ỷ mạnh, toàn lực tấn công Lăng Nhược, chưởng phong như bão, ồ ạt đánh về Lăng Nhược.
Lăng Nhược kinh hãi, phi thân lui về sau, khom người tung chiêu, năm ngón
tay hóa thành trảo bổ tới lưng Thư Sát, chân phải đá qua ngực Hùng Sát.
Chưởng phong Thư Sát quét tới lão phu nhân đành đổi hướng trở lại cứu mình.
Lăng Nhược lúc này chiêu thức dùng hết, hồi lực không kịp, bị Thư Sát
một trảo chộp vào trên đầu vai, nhất thời máu tươi văng khắp nơi.
Hùng Sát hét lên một tiếng, nắm tay Thư Sát lao ra, Lăng Nhược cắn răng, tung sức đá một băng ghế vè phía họ.
Hai người không ngờ được nàng trúng chiêu của Thư Sát mà còn phát lực mạnh
như thế, trốn tránh không kịp, Thư Sát bị băng ghế quất thẳng vào lưng,
cắn răng ôm Tô Văn Nhi, nhảy lên nóc nhà phi thân trốn thoát.
Vai Lăng Nhược bị thương nặng, cắn răng chịu đau lấy ra hai viên thuốc, nửa uống, nửa thoa lên miệng vết thương.
Mọi thứ vừa xong cũng là lúc Trương ma ma vọt tới: “Lão phu nhân!”
Lão phu nhân phun ra một búng máu, mềm oặt ngã xuống.
Trương ma ma lúc trước được sai đi mới đại phu, vừa vào tới viện đã nghe thấy
tiếng đánh nhau, bà giả bộ lên tiếng gọi Quốc công, không ngờ hù được
thích khách.
Lăng Nhược chịu đựng đau nhức, vội xem xét lão phu
nhân, đút cho nàng một viên thuốc, nói:“Lão phu nhân là bị chưởng phong
làm bị thương, không nguy hiểm tính mạng, chỉ cần cố nghỉ ngơi tốt là
được. "
Dù sao, tuổi bà cũng lớn, lại là người thường, mà Thư Sát chưởng lực ác độc, một chưởng kia nếu đánh trúng, nội tạng lão phu nhân không nát mới lạ, coi như trong rủi có cái may.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thư Hùng Song Sát am hiểu hóa cốt miên chưởng, một chưởng đánh ra nhìn nhẹ như không nhưng chỉ cần dính vào là da thịt hay sắt thép đều tan thành nước.Bên ngoài, Thư Sát cười khanh khách :“Muội muội, muội xinh đẹp như vậy, lỡ như lấy mất trái tim nam nhân của tỷ không ổn nha. "Nói xong ả liền vọt vào, cùng trượng phu đối phó Lăng Nhược.Bọn họ cho rằng Lăng Nhược dẫu sao cũng chỉ là một con nhóc mười bảy, mười tám tuổi, võ công không tới đâu, hạ gục nàng là chuyện dễ như ăn cháo.Ai biết, mọi thứ không như dự đoán, hai mươi mấy chiêu qua đi, Lăng Nhược vẫn cắn răng chống đỡ mà bên ngoài mơ hồ có tiếng người báo động :“Lão gia, lão gia, có thích khách tới giết lão phu nhân, ở phía sau viện!”Tiếng gào liên tiếp, có gia đinh mang theo gậy gộc xông tới.Thư Hùng Song Sát vừa nghe, biết thời cơ sắp hết, quyết định dồn hết sức giết cho được lão phu nhân.Hùng Sát ỷ mạnh, toàn lực tấn công Lăng Nhược, chưởng phong như bão, ồ ạt đánh về Lăng Nhược.Lăng Nhược kinh hãi, phi thân lui về sau, khom người tung chiêu, năm ngón tay hóa thành trảo bổ tới lưng Thư Sát, chân phải đá qua ngực Hùng Sát.Chưởng phong Thư Sát quét tới lão phu nhân đành đổi hướng trở lại cứu mình. Lăng Nhược lúc này chiêu thức dùng hết, hồi lực không kịp, bị Thư Sát một trảo chộp vào trên đầu vai, nhất thời máu tươi văng khắp nơi.Hùng Sát hét lên một tiếng, nắm tay Thư Sát lao ra, Lăng Nhược cắn răng, tung sức đá một băng ghế vè phía họ.Hai người không ngờ được nàng trúng chiêu của Thư Sát mà còn phát lực mạnh như thế, trốn tránh không kịp, Thư Sát bị băng ghế quất thẳng vào lưng, cắn răng ôm Tô Văn Nhi, nhảy lên nóc nhà phi thân trốn thoát.Vai Lăng Nhược bị thương nặng, cắn răng chịu đau lấy ra hai viên thuốc, nửa uống, nửa thoa lên miệng vết thương.Mọi thứ vừa xong cũng là lúc Trương ma ma vọt tới: “Lão phu nhân!”Lão phu nhân phun ra một búng máu, mềm oặt ngã xuống.Trương ma ma lúc trước được sai đi mới đại phu, vừa vào tới viện đã nghe thấy tiếng đánh nhau, bà giả bộ lên tiếng gọi Quốc công, không ngờ hù được thích khách.Lăng Nhược chịu đựng đau nhức, vội xem xét lão phu nhân, đút cho nàng một viên thuốc, nói:“Lão phu nhân là bị chưởng phong làm bị thương, không nguy hiểm tính mạng, chỉ cần cố nghỉ ngơi tốt là được. "Dù sao, tuổi bà cũng lớn, lại là người thường, mà Thư Sát chưởng lực ác độc, một chưởng kia nếu đánh trúng, nội tạng lão phu nhân không nát mới lạ, coi như trong rủi có cái may.