Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1312: Biến cố phát sinh: Thanh toán Tống gia 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện giờ chức quyền của Tống tướng rơi hơn phân nửa vào tay Tô Nhân Vũ vì chuyện thích khách lần trước. Vì vậy nên hoàng đế cũng không muốn tiếp tục ép Tống gia mà rất hài long khi thấy hai nhà Tô- Tống đã kích lẫn nhau.Rốt cục kỳ vọng nhiều năm của ông đã thực hiện được, ông cực kì thoả mãn .Hoàng đế để cho Hoàng quý phi và đám người lui xuống trước, chỉ để lại Tô Nhân Vũ cùng Tống Minh Dương, lại sai người truyền Tả Thượng Thư tới nghị sự, yêu cầu họ điều tra kĩ các nhân sĩ võ lâm tại kinh thành. Người nào mang theo vũ khí phải đăng kí rõ ràng.Đang nói chuyện thì có tiểu thái giám tới nói nhỏ vào tai Lưu Ngọc, Lưu Ngọc lập tức vui mừng tiến vào nội thất quỳ xuống:"Chúc mừng Bệ hạ."Hoàng đế quay đầu, nhìn về phía Lưu Ngọc.Lưu Ngọc nói: "Bệ hạ, Ngũ hoàng tử vì có thể về kịp Lễ Vạn Thọ của bệ hạ, liền ra roi thúc ngựa về kinh trước. Cùng đến còn có thư đồng của thái tử điện hạ, tiếp theo là đoàn người áp giải mấy tên Hải Nhất Đao mấy ngày sau sẽ đến nơi."Hoàng đế vui mừng nói: "Tốt, nhanh tuyên Giác nhi vào đây!"Chỉ nói tuyên Hoàng Phủ Giác, vẫn chưa gọi Tô trì cùng kiến giá.Trực giác của Tống Minh Dương liền nghĩ đến lựa chọn đêm đó của Thái Tử Điện hạ.Hoàng đế ép hỏi thái tử có muốn làm thái tử nữa hay không mà chọn Tô Nhu, lúc ấy Thái tử chọn Tô Nhu, kết quả hoàng đế liền thật sự muốn phế hắn, Thái tử lại lập tức ôm đùi hoàng đế khóc rống, nói rằng mình sai rồi, cầu phụ hoàng tha thứ.Hoàng đế liền làm như chuyện này chưa từng phát sinh, nhưng vào ngày thứ hai liền truyền ý chỉ định Tả tiểu thư làm Thái Tử Phi.Tống Minh Dương cũng không chắc chắn,có phải ngày hôm đó hoàng đế sẽ thật sự xuôi dòng đẩy thuyền, tước bỏ địa vị thái tử.Nhưng mà bây giờ chuyện hoàng đế đối với thái tử càng ngày càng chán ghét là sự thật. Chuyện liên quan đến Tô gia như vậy, thái tử muốn tránh cũng không dễ.Hoàng Phủ Giác phong trần mệt mỏi, dọc theo đường đi ngày ngày đều là hành quân gấp gáp, liên tục phơi nắng, gầy đi rất nhiều, so với lúc trước ở kinh thành càng thêm anh khí bừng bừng.Bước nhanh vào trong tẩm cung của hoàng đế, vừa vào cửa, Hoàng Phủ Giác liền quỳ xuống, quỳ gối đến trước giường của hoàng đế, hưng phấn nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã trở lại, đã hạ được Dã Kê sơn, nhi thần cung chúc phụ hoàng Vạn Thọ Vô Cương."Nói xong liên tục dập đầu.Hoàng đế trong lòng cao hứng, chỉ cảm thấy trên người lập tức nhẹ nhàng nhiều, đứng dậy, tự mình nâng hắn dậy, vui vẻ nói: "Thật sự là tin tức tốt."

Hiện giờ chức quyền
của Tống tướng rơi hơn phân nửa vào tay Tô Nhân Vũ vì chuyện thích khách lần trước. Vì vậy nên hoàng đế cũng không muốn tiếp tục ép Tống gia mà rất hài long khi thấy hai nhà Tô- Tống đã kích lẫn nhau.

Rốt cục kỳ vọng nhiều năm của ông đã thực hiện được, ông cực kì thoả mãn .

Hoàng đế để cho Hoàng quý phi và đám người lui xuống trước, chỉ để lại Tô
Nhân Vũ cùng Tống Minh Dương, lại sai người truyền Tả Thượng Thư tới
nghị sự, yêu cầu họ điều tra kĩ các nhân sĩ võ lâm tại kinh thành. Người nào mang theo vũ khí phải đăng kí rõ ràng.

Đang nói chuyện thì
có tiểu thái giám tới nói nhỏ vào tai Lưu Ngọc, Lưu Ngọc lập tức vui
mừng tiến vào nội thất quỳ xuống:"Chúc mừng Bệ hạ."

Hoàng đế quay đầu, nhìn về phía Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc nói: "Bệ hạ, Ngũ hoàng tử vì có thể về kịp Lễ Vạn Thọ của bệ hạ,
liền ra roi thúc ngựa về kinh trước. Cùng đến còn có thư đồng của thái
tử điện hạ, tiếp theo là đoàn người áp giải mấy tên Hải Nhất Đao mấy
ngày sau sẽ đến nơi."

Hoàng đế vui mừng nói: "Tốt, nhanh tuyên Giác nhi vào đây!"

Chỉ nói tuyên Hoàng Phủ Giác, vẫn chưa gọi Tô trì cùng kiến giá.

Trực giác của Tống Minh Dương liền nghĩ đến lựa chọn đêm đó của Thái Tử Điện hạ.

Hoàng đế ép hỏi thái tử có muốn làm thái tử nữa hay không mà chọn Tô Nhu, lúc ấy Thái tử chọn Tô Nhu, kết quả hoàng đế liền thật sự muốn phế hắn,
Thái tử lại lập tức ôm đùi hoàng đế khóc rống, nói rằng mình sai rồi,
cầu phụ hoàng tha thứ.

Hoàng đế liền làm như chuyện này chưa từng phát sinh, nhưng vào ngày thứ hai liền truyền ý chỉ định Tả tiểu thư làm Thái Tử Phi.

Tống Minh Dương cũng không chắc chắn,có phải ngày hôm đó hoàng đế sẽ thật sự xuôi dòng đẩy thuyền, tước bỏ địa vị thái tử.

Nhưng mà bây giờ chuyện hoàng đế đối với thái tử càng ngày càng chán ghét là sự thật. Chuyện liên quan đến Tô gia như vậy, thái tử muốn tránh cũng
không dễ.

Hoàng Phủ Giác phong trần mệt mỏi, dọc theo đường đi
ngày ngày đều là hành quân gấp gáp, liên tục phơi nắng, gầy đi rất
nhiều, so với lúc trước ở kinh thành càng thêm anh khí bừng bừng.

Bước nhanh vào trong tẩm cung của hoàng đế, vừa vào cửa, Hoàng Phủ
Giác liền quỳ xuống, quỳ gối đến trước giường của hoàng đế, hưng phấn
nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã trở lại, đã hạ được Dã Kê sơn, nhi thần
cung chúc phụ hoàng Vạn Thọ Vô Cương."

Nói xong liên tục dập đầu.

Hoàng đế trong lòng cao hứng, chỉ cảm thấy trên người lập tức nhẹ
nhàng nhiều, đứng dậy, tự mình nâng hắn dậy, vui vẻ nói: "Thật sự là
tin tức tốt."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện giờ chức quyền của Tống tướng rơi hơn phân nửa vào tay Tô Nhân Vũ vì chuyện thích khách lần trước. Vì vậy nên hoàng đế cũng không muốn tiếp tục ép Tống gia mà rất hài long khi thấy hai nhà Tô- Tống đã kích lẫn nhau.Rốt cục kỳ vọng nhiều năm của ông đã thực hiện được, ông cực kì thoả mãn .Hoàng đế để cho Hoàng quý phi và đám người lui xuống trước, chỉ để lại Tô Nhân Vũ cùng Tống Minh Dương, lại sai người truyền Tả Thượng Thư tới nghị sự, yêu cầu họ điều tra kĩ các nhân sĩ võ lâm tại kinh thành. Người nào mang theo vũ khí phải đăng kí rõ ràng.Đang nói chuyện thì có tiểu thái giám tới nói nhỏ vào tai Lưu Ngọc, Lưu Ngọc lập tức vui mừng tiến vào nội thất quỳ xuống:"Chúc mừng Bệ hạ."Hoàng đế quay đầu, nhìn về phía Lưu Ngọc.Lưu Ngọc nói: "Bệ hạ, Ngũ hoàng tử vì có thể về kịp Lễ Vạn Thọ của bệ hạ, liền ra roi thúc ngựa về kinh trước. Cùng đến còn có thư đồng của thái tử điện hạ, tiếp theo là đoàn người áp giải mấy tên Hải Nhất Đao mấy ngày sau sẽ đến nơi."Hoàng đế vui mừng nói: "Tốt, nhanh tuyên Giác nhi vào đây!"Chỉ nói tuyên Hoàng Phủ Giác, vẫn chưa gọi Tô trì cùng kiến giá.Trực giác của Tống Minh Dương liền nghĩ đến lựa chọn đêm đó của Thái Tử Điện hạ.Hoàng đế ép hỏi thái tử có muốn làm thái tử nữa hay không mà chọn Tô Nhu, lúc ấy Thái tử chọn Tô Nhu, kết quả hoàng đế liền thật sự muốn phế hắn, Thái tử lại lập tức ôm đùi hoàng đế khóc rống, nói rằng mình sai rồi, cầu phụ hoàng tha thứ.Hoàng đế liền làm như chuyện này chưa từng phát sinh, nhưng vào ngày thứ hai liền truyền ý chỉ định Tả tiểu thư làm Thái Tử Phi.Tống Minh Dương cũng không chắc chắn,có phải ngày hôm đó hoàng đế sẽ thật sự xuôi dòng đẩy thuyền, tước bỏ địa vị thái tử.Nhưng mà bây giờ chuyện hoàng đế đối với thái tử càng ngày càng chán ghét là sự thật. Chuyện liên quan đến Tô gia như vậy, thái tử muốn tránh cũng không dễ.Hoàng Phủ Giác phong trần mệt mỏi, dọc theo đường đi ngày ngày đều là hành quân gấp gáp, liên tục phơi nắng, gầy đi rất nhiều, so với lúc trước ở kinh thành càng thêm anh khí bừng bừng.Bước nhanh vào trong tẩm cung của hoàng đế, vừa vào cửa, Hoàng Phủ Giác liền quỳ xuống, quỳ gối đến trước giường của hoàng đế, hưng phấn nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã trở lại, đã hạ được Dã Kê sơn, nhi thần cung chúc phụ hoàng Vạn Thọ Vô Cương."Nói xong liên tục dập đầu.Hoàng đế trong lòng cao hứng, chỉ cảm thấy trên người lập tức nhẹ nhàng nhiều, đứng dậy, tự mình nâng hắn dậy, vui vẻ nói: "Thật sự là tin tức tốt."

Chương 1312: Biến cố phát sinh: Thanh toán Tống gia 02