Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1321
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô nhân Vũ biết ý tứ của hắn, là muốn chú ý đến thể diện, đến lúc đó không cần phải rêu rao, cũng không cần cử hành nghi thức gì, trực tiếp tiếp rước về là xong, đây là cách nạp thiếp của dân gian.Hiển nhiên Tô nhân Vũ không phải là kẻ ngốc, lập tức nhìn ra bọn hắn không có sợ hãi, mình lại không thể chất vấn Tô Văn nhi vì sao lại đi cấu kết với người ngoài để giết hại người nhà của mình.Bởi vì đây cũng là Nhược Lan bí mật đi tra xét, nên chỉ có thể là người một nhà biết, không có khả năng đưa ra làm chứng cớ.Nếu thái tử không biết, Tô gia xử trí Tô Văn Nhi sao cũng được, nhưng nếu bị hắn nhúng tay vào, vậy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.Hắn chỉ cảm thấy được một búng máu dồn lên cổ họng, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, chắp tay, gọi người đưa Nhị Tiểu Thư trở về.Thái tử liếc mắt ra hiệu, lập tức có sáu gã thị vệ Đông cung đi theo sau, Tô Nhân Vũ cũng không thể ngăn cản, lập tức tiễn khách.Tô Văn nhi quay đầu nhìn về phía thái tử, hắn liếc nàng một cái, sau đó cáo từ cùng Tô Nhân Vũ, dẫn người rời khỏi.Tô nhân Vũ nhìn nàng, hắn rất ít quản lý chuyện nhà, ông không ngờ đến nữ nhi mình lại có tâm cơ thâm trầm đến như vậy.Tô Văn Nhi lập tức ngượng ngùng hành lễ, "Phụ thân, nữ nhi phải đi thỉnh an tổ mẫu rồi."Tô nhân Vũ lạnh lùng quát lên: "Ngươi liền ngoan ngoãn ở trong viện của ngươi đi. Không cần ngươi đi thỉnh an Lão Phu Nhân, chúng ta chịu không nổi!"Nói xong hắn liền rời đi.Tô Văn nhi bĩu môi, oán thận nhìn theo bóng dáng của hắn, hừ nhẹ một tiếng, dẫn theo người đi về sân viện của mình.Ngày thứ hai là Lễ vạn thọ, một nhà Tô Nhân Vũ đều tiến cung tham gia cung yến, nhưng hắn lại tức giận gọi Đại Quản Gia tới, và ra lệnh cho lão sáng mai phải lập tức đi tìm thợ xây, tách rời sân viện của Tô Văn Nhi ra, không cho nàng cùng đi đường trong sân viện của các vị tiểu thư, khiến nàng muốn xuất môn thì phải đi đường hẻm.Đại Quản Gia liền phân phó hạ nhân suốt đêm.Sáng sớm ngày thứ hai, Đông cung liền đưa đến cho Tô Văn Nhi rất nhiều trang sức, son phấn, y phục, so với trước còn đẹp đẽ quý giá gấp trăm lần.Đại tiểu thư cùng đám người Tô Hinh Nhi cũng biết Tô Văn Nhi đã trở về, tất cả vừa kinh ngạc vừa tức giận, Tô Hinh Nhi muốn đi ra mắng nàng ấy một trận.Đại tiểu thư nắm chặt nàng nói, "Đừng kích động, nàng ta dẫn theo thị vệ Đông cung, tất nhiên bây giờ sẽ diễu võ dương oai, chúng ta không đi tìm nàng, nàng ta còn muốn gây phiền toái cho chúng ta, nếu muội đi, vừa lúc đưa lên cửa chỉ làm cho nàng ta đắc ý."
Tô nhân Vũ biết ý tứ
của hắn, là muốn chú ý đến thể diện, đến lúc đó không cần phải rêu rao,
cũng không cần cử hành nghi thức gì, trực tiếp tiếp rước về là xong, đây là cách nạp thiếp của dân gian.
Hiển nhiên Tô nhân Vũ không phải là kẻ ngốc, lập tức nhìn ra bọn hắn không có sợ hãi, mình lại không thể chất vấn Tô Văn nhi vì sao lại đi cấu kết với người ngoài để giết hại
người nhà của mình.
Bởi vì đây cũng là Nhược Lan bí mật đi tra xét, nên chỉ có thể là người một nhà biết, không có khả năng đưa ra làm chứng cớ.
Nếu thái tử không biết, Tô gia xử trí Tô Văn Nhi sao cũng được, nhưng nếu
bị hắn nhúng tay vào, vậy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Hắn chỉ cảm thấy được một búng máu dồn lên cổ họng, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, chắp tay, gọi người đưa Nhị Tiểu Thư trở về.
Thái tử liếc mắt ra hiệu, lập tức có sáu gã thị vệ Đông cung đi theo sau, Tô Nhân Vũ cũng không thể ngăn cản, lập tức tiễn khách.
Tô Văn nhi quay đầu nhìn về phía thái tử, hắn liếc nàng một cái, sau đó cáo từ cùng Tô Nhân Vũ, dẫn người rời khỏi.
Tô nhân Vũ nhìn nàng, hắn rất ít quản lý chuyện nhà, ông không ngờ đến nữ nhi mình lại có tâm cơ thâm trầm đến như vậy.
Tô Văn Nhi lập tức ngượng ngùng hành lễ, "Phụ thân, nữ nhi phải đi thỉnh an tổ mẫu rồi."
Tô nhân Vũ lạnh lùng quát lên: "Ngươi liền ngoan ngoãn ở trong viện của
ngươi đi. Không cần ngươi đi thỉnh an Lão Phu Nhân, chúng ta chịu không
nổi!"
Nói xong hắn liền rời đi.
Tô Văn nhi bĩu môi, oán thận nhìn theo bóng dáng của hắn, hừ nhẹ một tiếng, dẫn theo người đi về sân viện của mình.
Ngày thứ hai là Lễ vạn thọ, một nhà Tô Nhân Vũ đều tiến cung tham gia cung
yến, nhưng hắn lại tức giận gọi Đại Quản Gia tới, và ra lệnh cho lão
sáng mai phải lập tức đi tìm thợ xây, tách rời sân viện của Tô Văn Nhi
ra, không cho nàng cùng đi đường trong sân viện của các vị tiểu thư,
khiến nàng muốn xuất môn thì phải đi đường hẻm.
Đại Quản Gia liền phân phó hạ nhân suốt đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đông cung liền đưa đến cho Tô Văn Nhi rất nhiều trang sức, son phấn, y phục, so với trước còn đẹp đẽ quý giá gấp trăm lần.
Đại tiểu thư cùng đám người Tô Hinh Nhi cũng biết Tô Văn Nhi đã trở về, tất cả vừa kinh ngạc vừa tức giận, Tô Hinh Nhi muốn đi ra mắng nàng ấy một
trận.
Đại tiểu thư nắm chặt nàng nói, "Đừng kích động, nàng ta
dẫn theo thị vệ Đông cung, tất nhiên bây giờ sẽ diễu võ dương oai, chúng ta không đi tìm nàng, nàng ta còn muốn gây phiền toái cho chúng ta, nếu muội đi, vừa lúc đưa lên cửa chỉ làm cho nàng ta đắc ý."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô nhân Vũ biết ý tứ của hắn, là muốn chú ý đến thể diện, đến lúc đó không cần phải rêu rao, cũng không cần cử hành nghi thức gì, trực tiếp tiếp rước về là xong, đây là cách nạp thiếp của dân gian.Hiển nhiên Tô nhân Vũ không phải là kẻ ngốc, lập tức nhìn ra bọn hắn không có sợ hãi, mình lại không thể chất vấn Tô Văn nhi vì sao lại đi cấu kết với người ngoài để giết hại người nhà của mình.Bởi vì đây cũng là Nhược Lan bí mật đi tra xét, nên chỉ có thể là người một nhà biết, không có khả năng đưa ra làm chứng cớ.Nếu thái tử không biết, Tô gia xử trí Tô Văn Nhi sao cũng được, nhưng nếu bị hắn nhúng tay vào, vậy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.Hắn chỉ cảm thấy được một búng máu dồn lên cổ họng, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, chắp tay, gọi người đưa Nhị Tiểu Thư trở về.Thái tử liếc mắt ra hiệu, lập tức có sáu gã thị vệ Đông cung đi theo sau, Tô Nhân Vũ cũng không thể ngăn cản, lập tức tiễn khách.Tô Văn nhi quay đầu nhìn về phía thái tử, hắn liếc nàng một cái, sau đó cáo từ cùng Tô Nhân Vũ, dẫn người rời khỏi.Tô nhân Vũ nhìn nàng, hắn rất ít quản lý chuyện nhà, ông không ngờ đến nữ nhi mình lại có tâm cơ thâm trầm đến như vậy.Tô Văn Nhi lập tức ngượng ngùng hành lễ, "Phụ thân, nữ nhi phải đi thỉnh an tổ mẫu rồi."Tô nhân Vũ lạnh lùng quát lên: "Ngươi liền ngoan ngoãn ở trong viện của ngươi đi. Không cần ngươi đi thỉnh an Lão Phu Nhân, chúng ta chịu không nổi!"Nói xong hắn liền rời đi.Tô Văn nhi bĩu môi, oán thận nhìn theo bóng dáng của hắn, hừ nhẹ một tiếng, dẫn theo người đi về sân viện của mình.Ngày thứ hai là Lễ vạn thọ, một nhà Tô Nhân Vũ đều tiến cung tham gia cung yến, nhưng hắn lại tức giận gọi Đại Quản Gia tới, và ra lệnh cho lão sáng mai phải lập tức đi tìm thợ xây, tách rời sân viện của Tô Văn Nhi ra, không cho nàng cùng đi đường trong sân viện của các vị tiểu thư, khiến nàng muốn xuất môn thì phải đi đường hẻm.Đại Quản Gia liền phân phó hạ nhân suốt đêm.Sáng sớm ngày thứ hai, Đông cung liền đưa đến cho Tô Văn Nhi rất nhiều trang sức, son phấn, y phục, so với trước còn đẹp đẽ quý giá gấp trăm lần.Đại tiểu thư cùng đám người Tô Hinh Nhi cũng biết Tô Văn Nhi đã trở về, tất cả vừa kinh ngạc vừa tức giận, Tô Hinh Nhi muốn đi ra mắng nàng ấy một trận.Đại tiểu thư nắm chặt nàng nói, "Đừng kích động, nàng ta dẫn theo thị vệ Đông cung, tất nhiên bây giờ sẽ diễu võ dương oai, chúng ta không đi tìm nàng, nàng ta còn muốn gây phiền toái cho chúng ta, nếu muội đi, vừa lúc đưa lên cửa chỉ làm cho nàng ta đắc ý."