Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1326: Lúc đắc ý nên nhớ thu liễm 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ không để ý tới lời nói của hắn màng ý sâu xa, chỉ khiêm tốn nói:“Thần tuy bất tài, nhưng cũng cố gắng nuôi dạy chúng đồng đều, không thiên lệch. Nhưng người lấy chữ nhân làm gốc, có đôi khi phát sinh sự việc ngoài ý muốn, làm cha mẹ cũng không thể khống chế.”Hoàng đế cười cười, vỗ tay Tô Nhân Vũ :“Trẫm biết.”Yến tiệc kết thúc, các phu nhân lớn tuổi cáo lui hồi phủ, hoàng đế bèn dẫn theo các cận thần cũng các tiểu thư dạo quanh ngự hoa viên. Tuy đang giữa mùa hè nhưng ngự hoa viên cây cối cao vút, hồ nước mát mẻ làm cho mọi người hết sức dễ chịu.Đại tiểu thư không có tâm tình đi dạo, yến hội kết thúc liền cùng Tô Hinh Nhi theo lão phu nhân trở về.Lão phu nhân đi trước, các nàng theo tiểu thái giám dẫn đường cách bà một khoảng. Đi được một hồi, con đường trước mặt trở nên lạ lẫm, nàng liền đứng lại: “Tiểu công công, có phải người đi nhầm đường không ? "Tiểu thái giám cười nói:“Tô tiểu thư đừng nóng, đường này ngắn hơn so với đường hồi nãy, đi hết đoạn này sẽ gặp lão phu nhân. "Tô Hinh Nhi nhìn trái nhìn phải rồi kéo tay nàng: “Tỷ tỷ, cứ đi thử xem.”Không ngờ, tiểu thái giám dẫn các nàng xuyên qua một lối mòn, hai bên bao bọc toàn núi giả với sơn động, ngoài việc men theo lối mòn đi thẳng tới trước không còn chỗ nào rẽ được.Chỗ này trước đây nàng với Tô Hinh Nhi từng đi qua, biết hết đường này chính là chỗ mà tiểu thái giám nói liền nắm chặt tay mấy nha đầu, cẩn thận đi tới.Bên trong tối như mực , lâu lâu mới có một chút ánh sáng hắt tới.Gần đi tới đích, đại tiểu thư chợt thấy người nắm tay với mình đâu mất, vừa tính mở miệng kêu đã bị người bịt miệng kéo vào lòng.Nàng giãy dụa, người nọ thấp giọng nói:“Nhu nhi, đừng sợ, là ta.”Dĩ nhiên là thái tử!Đại tiểu thư càng xấu hổ và giận dữ, lúc nàng rời khỏi đó, rõ ràng thấy hắn chung một chỗ với nhóm người Tả tiểu thư cùng Tô Trì, Tống Ngũ, sao giờ hắn lại ở đây.Nàng giãy dụa, lại bị hắn gắt gao ôm lấy, nàng vô cùng ghê tởm, ban đầu nàng thích hắn nhưng dần dần, hành vi của hắn càng lúc càng khiến nàng thất vọng. Lúc biết hắn làm Tô Văn Nhi có màng, nàng càn chán ghét hắn hơn.Có lẽ trước đây, mắt nàng bị cái gì che mất mới thích hắn.
Tô Nhân Vũ không để ý
tới lời nói của hắn màng ý sâu xa, chỉ khiêm tốn nói:“Thần tuy bất tài,
nhưng cũng cố gắng nuôi dạy chúng đồng đều, không thiên lệch. Nhưng
người lấy chữ nhân làm gốc, có đôi khi phát sinh sự việc ngoài ý muốn,
làm cha mẹ cũng không thể khống chế.”
Hoàng đế cười cười, vỗ tay Tô Nhân Vũ :“Trẫm biết.”
Yến tiệc kết thúc, các phu nhân lớn tuổi cáo lui hồi phủ, hoàng đế bèn dẫn
theo các cận thần cũng các tiểu thư dạo quanh ngự hoa viên. Tuy đang
giữa mùa hè nhưng ngự hoa viên cây cối cao vút, hồ nước mát mẻ làm cho
mọi người hết sức dễ chịu.
Đại tiểu thư không có tâm tình đi dạo, yến hội kết thúc liền cùng Tô Hinh Nhi theo lão phu nhân trở về.
Lão phu nhân đi trước, các nàng theo tiểu thái giám dẫn đường cách bà một
khoảng. Đi được một hồi, con đường trước mặt trở nên lạ lẫm, nàng liền
đứng lại: “Tiểu công công, có phải người đi nhầm đường không ? "
Tiểu thái giám cười nói:“Tô tiểu thư đừng nóng, đường này ngắn hơn so với đường hồi nãy, đi hết đoạn này sẽ gặp lão phu nhân. "
Tô Hinh Nhi nhìn trái nhìn phải rồi kéo tay nàng: “Tỷ tỷ, cứ đi thử xem.”
Không ngờ, tiểu thái giám dẫn các nàng xuyên qua một lối mòn, hai bên bao bọc toàn núi giả với sơn động, ngoài việc men theo lối mòn đi thẳng tới
trước không còn chỗ nào rẽ được.
Chỗ này trước đây nàng với Tô
Hinh Nhi từng đi qua, biết hết đường này chính là chỗ mà tiểu thái giám
nói liền nắm chặt tay mấy nha đầu, cẩn thận đi tới.
Bên trong tối như mực , lâu lâu mới có một chút ánh sáng hắt tới.
Gần đi tới đích, đại tiểu thư chợt thấy người nắm tay với mình đâu mất, vừa tính mở miệng kêu đã bị người bịt miệng kéo vào lòng.
Nàng giãy dụa, người nọ thấp giọng nói:“Nhu nhi, đừng sợ, là ta.”
Dĩ nhiên là thái tử!
Đại tiểu thư càng xấu hổ và giận dữ, lúc nàng rời khỏi đó, rõ ràng thấy hắn chung một chỗ với nhóm người Tả tiểu thư cùng Tô Trì, Tống Ngũ, sao giờ hắn lại ở đây.
Nàng giãy dụa, lại bị hắn gắt gao ôm lấy, nàng
vô cùng ghê tởm, ban đầu nàng thích hắn nhưng dần dần, hành vi của hắn
càng lúc càng khiến nàng thất vọng. Lúc biết hắn làm Tô Văn Nhi có màng, nàng càn chán ghét hắn hơn.
Có lẽ trước đây, mắt nàng bị cái gì che mất mới thích hắn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ không để ý tới lời nói của hắn màng ý sâu xa, chỉ khiêm tốn nói:“Thần tuy bất tài, nhưng cũng cố gắng nuôi dạy chúng đồng đều, không thiên lệch. Nhưng người lấy chữ nhân làm gốc, có đôi khi phát sinh sự việc ngoài ý muốn, làm cha mẹ cũng không thể khống chế.”Hoàng đế cười cười, vỗ tay Tô Nhân Vũ :“Trẫm biết.”Yến tiệc kết thúc, các phu nhân lớn tuổi cáo lui hồi phủ, hoàng đế bèn dẫn theo các cận thần cũng các tiểu thư dạo quanh ngự hoa viên. Tuy đang giữa mùa hè nhưng ngự hoa viên cây cối cao vút, hồ nước mát mẻ làm cho mọi người hết sức dễ chịu.Đại tiểu thư không có tâm tình đi dạo, yến hội kết thúc liền cùng Tô Hinh Nhi theo lão phu nhân trở về.Lão phu nhân đi trước, các nàng theo tiểu thái giám dẫn đường cách bà một khoảng. Đi được một hồi, con đường trước mặt trở nên lạ lẫm, nàng liền đứng lại: “Tiểu công công, có phải người đi nhầm đường không ? "Tiểu thái giám cười nói:“Tô tiểu thư đừng nóng, đường này ngắn hơn so với đường hồi nãy, đi hết đoạn này sẽ gặp lão phu nhân. "Tô Hinh Nhi nhìn trái nhìn phải rồi kéo tay nàng: “Tỷ tỷ, cứ đi thử xem.”Không ngờ, tiểu thái giám dẫn các nàng xuyên qua một lối mòn, hai bên bao bọc toàn núi giả với sơn động, ngoài việc men theo lối mòn đi thẳng tới trước không còn chỗ nào rẽ được.Chỗ này trước đây nàng với Tô Hinh Nhi từng đi qua, biết hết đường này chính là chỗ mà tiểu thái giám nói liền nắm chặt tay mấy nha đầu, cẩn thận đi tới.Bên trong tối như mực , lâu lâu mới có một chút ánh sáng hắt tới.Gần đi tới đích, đại tiểu thư chợt thấy người nắm tay với mình đâu mất, vừa tính mở miệng kêu đã bị người bịt miệng kéo vào lòng.Nàng giãy dụa, người nọ thấp giọng nói:“Nhu nhi, đừng sợ, là ta.”Dĩ nhiên là thái tử!Đại tiểu thư càng xấu hổ và giận dữ, lúc nàng rời khỏi đó, rõ ràng thấy hắn chung một chỗ với nhóm người Tả tiểu thư cùng Tô Trì, Tống Ngũ, sao giờ hắn lại ở đây.Nàng giãy dụa, lại bị hắn gắt gao ôm lấy, nàng vô cùng ghê tởm, ban đầu nàng thích hắn nhưng dần dần, hành vi của hắn càng lúc càng khiến nàng thất vọng. Lúc biết hắn làm Tô Văn Nhi có màng, nàng càn chán ghét hắn hơn.Có lẽ trước đây, mắt nàng bị cái gì che mất mới thích hắn.