Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1329: Thì ra ngươi ở đây 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nói tới đó thì thấy Hoàng Phủ Giác vào tới, liền lập tức bảo Tú Nga ngậm miệng, Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ, sau đó đi đến bên hoàng đế.Hoàng đế uống vài ly rượu, hơn nữa tham lạnh, ăn vài chén đá, cảm thấy trong bụng khó chịu, liền dẫn chúng thần nghỉ tạm ở Ngự Hoa viên, còn mình dẫn nội thị về thay quần áo.Trầm Hương điện lượn lờ hương thơm, mùi hương khiến người an thần tĩnh khí, làm cho cơ thể mát mẻ sảng khoái, không ra mồ hôi gây bứt rứt khó chịu. Đây là loại hương liệu do Tô Mạt mất bao công nghiên cứu mới ra được, thành hương độc đáo giúp giải nhiệt, ngoài một phần tiến cống để hoàng đế, phần còn đều lại bị các quan to quý nhân đặt hết, bên ngoài muốn mua cũng không có, ra bao nhiêu hết bấy nhiêu.Thị vệ kiểm tra xong mới thình hoàng đế vào nghỉ còn mình thì lui ra ngoài bảo vệ.Lưu Ngọc chờ ở ngoài trướng, mấy cung nữ thái giám đứng sau lưng hắn.Đột nhiên , một tiểu cung nữ rùng mình, da gà nổi đầy, nhịn không được hắt xì một cái.Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng hắt xì của nàng gây chú ý lớn tới mọi người, tiểu cung nữ hoảng sợ quỳ mọp xuống: “Nô tỳ đáng chết.”Lưu Ngọc trừng mắt nhìn nàng, cung nữ vôi ngậm miệng, run run, Lưu Ngọc khom người nhìn vào màn, mơ hồ thấy long nhan không nổi giận, liền phất tay cho kia cung nữ đứng dậy. Hắn thấy mặt mày tiểu cung nữ tái nhợt, trên da thịt còn nổi lên những đốm nhỏ.Lưu Ngọc nhăn mày, nhịn không được đi đến trước mặt nàng: “Sợ cái gì?”Tiểu cung nữ sợ run cả người: “Lưu công công, nô tỳ, … nô tỳ lạnh.. quá….”Lưu Ngọc không khỏi rùng mình, vội vung tay, quát:“Hộ giá!”Thị vệ bên ngoài nghe thấy liền vọt vào, ai nấy thần sắc nghiêm nghị, khẩn trương.Cố Chiêu với Lưu Niên không hiểu gì hết, hai mặt nhìn nhau.Lưu Ngọc nắm tay, cong lưng, biểu tình nghiêm trọng. Cung nữ này tên Huệ Tử, ngày thường cẩn thận, ít khi phạm sai.Nàng thường nói cơ thể nàng ta không giống người thường, có thể thông linh, không biết có phải thật hay không nhưng có một lần, nàng nói lạnh, sau đó có một cung nữ thắt cổ chết. Lại có lần khác, nàng cũng nói lạnh, lần đó không có ai chết, nhưng mấy ngày sau lúc các thái giám sửa sang lại sân thì đào lên một thi thể bị chôn dưới một gốc cây.Một lát, hoàng đế đứng dậy, Lưu Ngọc cung vài cung nữ, thái giám lập tức đi vào hầu hạ, thay quần áo xong, đi ra.

Nói tới đó thì thấy
Hoàng Phủ Giác vào tới, liền lập tức bảo Tú Nga ngậm miệng, Hoàng Phủ
Giác tiến lên hành lễ, sau đó đi đến bên hoàng đế.

Hoàng đế uống
vài ly rượu, hơn nữa tham lạnh, ăn vài chén đá, cảm thấy trong bụng khó
chịu, liền dẫn chúng thần nghỉ tạm ở Ngự Hoa viên, còn mình dẫn nội thị
về thay quần áo.

Trầm Hương điện lượn lờ hương thơm, mùi hương
khiến người an thần tĩnh khí, làm cho cơ thể mát mẻ sảng khoái, không ra mồ hôi gây bứt rứt khó chịu. Đây là loại hương liệu do Tô Mạt mất bao
công nghiên cứu mới ra được, thành hương độc đáo giúp giải nhiệt, ngoài
một phần tiến cống để hoàng đế, phần còn đều lại bị các quan to quý nhân đặt hết, bên ngoài muốn mua cũng không có, ra bao nhiêu hết bấy nhiêu.

Thị vệ kiểm tra xong mới thình hoàng đế vào nghỉ còn mình thì lui ra ngoài bảo vệ.

Lưu Ngọc chờ ở ngoài trướng, mấy cung nữ thái giám đứng sau lưng hắn.

Đột nhiên , một tiểu cung nữ rùng mình, da gà nổi đầy, nhịn không được hắt xì một cái.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng hắt xì của nàng gây chú ý lớn tới mọi
người, tiểu cung nữ hoảng sợ quỳ mọp xuống: “Nô tỳ đáng chết.”

Lưu Ngọc trừng mắt nhìn nàng, cung nữ vôi ngậm miệng, run run, Lưu Ngọc
khom người nhìn vào màn, mơ hồ thấy long nhan không nổi giận, liền phất
tay cho kia cung nữ đứng dậy. Hắn thấy mặt mày tiểu cung nữ tái nhợt,
trên da thịt còn nổi lên những đốm nhỏ.

Lưu Ngọc nhăn mày, nhịn không được đi đến trước mặt nàng: “Sợ cái gì?”

Tiểu cung nữ sợ run cả người: “Lưu công công, nô tỳ, … nô tỳ lạnh.. quá….”

Lưu Ngọc không khỏi rùng mình, vội vung tay, quát:“Hộ giá!”

Thị vệ bên ngoài nghe thấy liền vọt vào, ai nấy thần sắc nghiêm nghị, khẩn trương.

Cố Chiêu với Lưu Niên không hiểu gì hết, hai mặt nhìn nhau.

Lưu Ngọc nắm tay, cong lưng, biểu tình nghiêm trọng. Cung nữ này tên Huệ Tử, ngày thường cẩn thận, ít khi phạm sai.

Nàng thường nói cơ thể nàng ta không giống người thường, có thể thông linh,
không biết có phải thật hay không nhưng có một lần, nàng nói lạnh, sau
đó có một cung nữ thắt cổ chết. Lại có lần khác, nàng cũng nói lạnh, lần đó không có ai chết, nhưng mấy ngày sau lúc các thái giám sửa sang lại
sân thì đào lên một thi thể bị chôn dưới một gốc cây.

Một lát, hoàng đế đứng dậy, Lưu Ngọc cung vài cung nữ, thái giám lập tức đi vào hầu hạ, thay quần áo xong, đi ra.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nói tới đó thì thấy Hoàng Phủ Giác vào tới, liền lập tức bảo Tú Nga ngậm miệng, Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ, sau đó đi đến bên hoàng đế.Hoàng đế uống vài ly rượu, hơn nữa tham lạnh, ăn vài chén đá, cảm thấy trong bụng khó chịu, liền dẫn chúng thần nghỉ tạm ở Ngự Hoa viên, còn mình dẫn nội thị về thay quần áo.Trầm Hương điện lượn lờ hương thơm, mùi hương khiến người an thần tĩnh khí, làm cho cơ thể mát mẻ sảng khoái, không ra mồ hôi gây bứt rứt khó chịu. Đây là loại hương liệu do Tô Mạt mất bao công nghiên cứu mới ra được, thành hương độc đáo giúp giải nhiệt, ngoài một phần tiến cống để hoàng đế, phần còn đều lại bị các quan to quý nhân đặt hết, bên ngoài muốn mua cũng không có, ra bao nhiêu hết bấy nhiêu.Thị vệ kiểm tra xong mới thình hoàng đế vào nghỉ còn mình thì lui ra ngoài bảo vệ.Lưu Ngọc chờ ở ngoài trướng, mấy cung nữ thái giám đứng sau lưng hắn.Đột nhiên , một tiểu cung nữ rùng mình, da gà nổi đầy, nhịn không được hắt xì một cái.Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng hắt xì của nàng gây chú ý lớn tới mọi người, tiểu cung nữ hoảng sợ quỳ mọp xuống: “Nô tỳ đáng chết.”Lưu Ngọc trừng mắt nhìn nàng, cung nữ vôi ngậm miệng, run run, Lưu Ngọc khom người nhìn vào màn, mơ hồ thấy long nhan không nổi giận, liền phất tay cho kia cung nữ đứng dậy. Hắn thấy mặt mày tiểu cung nữ tái nhợt, trên da thịt còn nổi lên những đốm nhỏ.Lưu Ngọc nhăn mày, nhịn không được đi đến trước mặt nàng: “Sợ cái gì?”Tiểu cung nữ sợ run cả người: “Lưu công công, nô tỳ, … nô tỳ lạnh.. quá….”Lưu Ngọc không khỏi rùng mình, vội vung tay, quát:“Hộ giá!”Thị vệ bên ngoài nghe thấy liền vọt vào, ai nấy thần sắc nghiêm nghị, khẩn trương.Cố Chiêu với Lưu Niên không hiểu gì hết, hai mặt nhìn nhau.Lưu Ngọc nắm tay, cong lưng, biểu tình nghiêm trọng. Cung nữ này tên Huệ Tử, ngày thường cẩn thận, ít khi phạm sai.Nàng thường nói cơ thể nàng ta không giống người thường, có thể thông linh, không biết có phải thật hay không nhưng có một lần, nàng nói lạnh, sau đó có một cung nữ thắt cổ chết. Lại có lần khác, nàng cũng nói lạnh, lần đó không có ai chết, nhưng mấy ngày sau lúc các thái giám sửa sang lại sân thì đào lên một thi thể bị chôn dưới một gốc cây.Một lát, hoàng đế đứng dậy, Lưu Ngọc cung vài cung nữ, thái giám lập tức đi vào hầu hạ, thay quần áo xong, đi ra.

Chương 1329: Thì ra ngươi ở đây 01